Cả đêm này, Trác Vân không sao ngủ được, lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo, động nhiều khó tránh đụng vào vết thương, đau đến mức nàng phải rên ra tiếng. Nửa đêm khát nước, Trác Vân lò mò rời giường rót nước, không ngờ vấp phải cái ghế, té đập xuống đất.
Bình ly trên bàn đều bị đổ xuống đất, phát ra những tiếng vỡ vụn, Trác Vân không chú ý ngón tay lại đụng phải một mảnh ly vỡ, chảy máu.
Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng chật vật đến thế này, buồn phiền ngồi phịch xuống đất không muốn đứng dậy nữa. Một lát sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân sột soạt, tiếp sau là tiếng gõ cửa, Hạ Quân Bình quan tâm hỏi,
"Trác Vân, ngươi đã tỉnh à? Ta nghe thấy phòng ngươi tiếng động."
Trác Vân không muốn nói chuyện, chỉ buồn buồn ngồi tại chỗ không động. Nàng cảm thấy mình thật là già mồm cãi láo, tự chán ghét bản thân, không muốn nói chuyện với ai. Hạ Quân Bình đứng hồi lâu, không thấy Trác Vân đáp lời, bèn nói tiếp
"Có phải ngươi bị thương ở đâu không? Cho ta vào xem một chút!"
Màn đêm có một sức mạnh đáng sợ là có thể làm bộc lộ tất cả những cảm xúc đã bị ẩn giấu vào ban ngày, dường như lúc không nhìn thấy nhau, các giác quan khác sẽ càng thêm nhạy bén. lq$quý&5don Hạ Quân Bình vễnh tai nghe hồi lâu, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề bị đè nén của hai người, giống như trong đó có rất nhiều tình cảm chẳng thể nói thành lời.
Phương Trác Vân rốt cuộc đang nghĩ gì? Hạ Quân Bình ngồi ở cửa không nhúc nhích, chống cằm nghĩ về vấn đề phức tạp này. Hai người rõ ràng chỉ cách một cánh cửa giấy mỏng manh, nhưng lại như xa nhau vạn dặm.
Đến khi trời sáng, Trác Vân vẫn không nói tiếng nào, Hạ Quân Bình cũng không dám tự tiện vào phòng, ngồi yên ở cửa.
Sáng sớm, Hàn lão Bát đã đưa xe tới đón Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình nặng nề thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đứng lên, kêu nhỏ, Trác Vân, đợi một lúc lâu một vẫn không thấy đáp lại, mới chán nản nói, Ta đi đây. Dứt lời, Hạ Quân Bình lại nhìn cánh cửa đang khép chặt kia một cái rồi mới bước đi.
Hạ Quân Bình nghĩ suốt cả đêm vẫn không cách nào hiểu được thái độ của Trác Vân có ý gì. Hai ngươi sống bên cạnh nhau từ lúc gần mười tuổi, một tấc không rời, Trác Vân mặc dù có hơi bí hiểm, nhưng tính tính rất hào sảng, nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, chưa từng đè nén trầm mặc như tối qua.
Tối qua hắn làm quá nên khiến Trác Vân sợ? Nhưng với tích cách của Trác Vân, nếu không thích đã trực tiếp trừng hắn, chửi hắn rồi chứ? Cho nên, Trác Vân rối rắm và khổ sở như vậy, có phải có nghĩa là, trong lòng Trác Vân nhiều ít cũng có sự tồn tại của hắn?
Mãi cho đến khi Hạ Quân Bình lên đường, Trác Vân cũng không ra ngoài tiễn. Hạ Quân Bình cũng không tức giận, chỉ dặn người làm trong nhà trọ chăm sóc cho Trác Vân, mỗi ngày phải ăn canh gì, món gì, trời lạnh thì chuẩn bị thêm quần áo cho nàng….. Người làm không nhịn được cười, luôn miệng nói
"Hạ công tử cứ yên tâm, hai người đều là khách quen ở đây, chắc chắn tiểu nhân sẽ chăm sóc Phương công tử chu đáo!"
Nghe vậy, Hạ Quân Bình mới yên lòng phần nào, hít sâu một hơi, lại liếc về phía phòng Trác Vân một cái, không thấy bóng dáng nàng mới thất vọng nhảy lên xe ngựa.
Hạ Quân Bình đi rồi, Trác Vân bỗng ngã bệnh, cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là nhiễm phong hàn. Bình thường sức khỏe nàng rất tốt, rất ít bệnh, lần này lại bị nặng một trận, nằm trên giường sáu bảy ngày mới khỏi hẳn, khiến Lưu nhị thiếu sợ tới mức suýt nữa mời hết đại phu khắp thành tới nhà trọ.
Ngay cả Trụ Tử cũng vội vã chạy tới, Trác Vân hỏi ra mới biết trước khi đi Hạ Quân Bình đã truyền tin cho Trụ Tử, kêu Trụ Tử đến chăm sóc nàng.
"Thạch Đầu sao đi gấp vậy?"
Trụ Tử vẫn không thể tiếp nhận sự thật này. Tiểu quỷ kia ở với hắn đã năm năm, giờ chỉ chào một tiếng đã đi ngay, sao có thể không khiến người ta khổ sở chứ,
"Thạch Đầu có nói khi nào thì về không?"
Trác Vân nhìn Trụ Tử một cái, nhắc nhở
"Thạch Đầu đã về nhà, Nghi Đô mới là nhà của hắn." Nơi đó có người thân của Hạ Quân Bình, cũng có cuộc sống mới của hắn.
Hạ Quân Bình sẽ là Hạ đại thiếu, Hạ đại tướng quân tiền đồ sáng lạng, từ trước tới giờ Hạ Quân Bình đều không phải là một thành viên của nhà bọn họ.
Trụ Tử sờ sờ đầu, nói
"Chắc Thạch Đầu sẽ trở về thăm chúng ta thôi! Dù gì…… dù gì…" Trụ Tử dù gì nữa ngày cũng không biết phải nói tiếp dù gì cái gì, rốt cuộc thở dài nói nhỏ,
"Thạch Đầu không phải người như vậy!"
Trác Vân phất tay một cái, dường như muốn đuổi hết tất cả phiền não đi,
"Chuyện Thạch Đầu chúng ta bỏ qua đi. Đại ca tới vừa đúng lúc, muội đang có chuyện muốn nhờ đại ca đi hỏi thăm giùm muội."
Nàng nằm nghỉ trong nhà trọ nhiều ngày, những chuyện còn mơ hồ cũng dần nghĩ thông. lle. squy. dQdon Trác Vân đã xác định người nàng thấy trong Bình Dương Lâu ngày đó nhất định là Lục Phong, nhưng vẫn không thể hiểu tại sao Lục Phong lại xuất hiện ở đất Yến.
Kiếp trước cả cuộc đời Trác Vân đều là một tấn bị kịch, khoảng thời gian ấm áp duy nhất là lúc ở bên Lục Phong. Một nử tử xuất thân bần hàn, bị tổ mẫu bán vào thanh lâu, chịu đủ ánh mắt kinh bỉ và ghẻ lạnh, khuất nhục và khổ sở đã khắc sâu trong lòng, cho đến khi Lục Phong xuất hiện, nàng mới cảm nhận được sự dịu dàng và thương yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!