Chương 25: (Vô Đề)

Trác Vân và Hạ Quân Bình chạy như điên trên đường, cho tới khi cách Trân Bảo Lâu thật xa mới dừng lại. Hạ Quân Bình khó khăn lắm mới có cơ hội nắm tay Trác Vân, không muốn buông ra, làm bộ như không để ý, vẫn nắm chặt tay Trác Vân không thả.

Trác Vân có dáng cao gầy, bàn tay không lớn, mười ngón thon dài như cọng hành.

Tất cả lực chú ý của Hạ Quân Bình đều tập trung trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, lòng bàn tay Hạ Quân Bình đổ mồ hôi, trên mặt cũng nóng hổi.

Trác Vân quay đầu nhìn kỹ mấy lần, xác định không có ai đuổi theo, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói,

"Thật là xui xẻo, sao lại gặp phải một đại tiểu thư không nói lý như vậy chứ!" Trác Vân thấy mặt Hạ Quân Bình đỏ bừng kinh ngạc hỏi,

"Thạch Đầu, ngươi sao vậy? Mặt đỏ quá!"

Hạ Quân Bình cười gượng nói,

"Do vừa rồi chạy nhanh quá thôi!"

Trác Vân không nghi ngờ, ân cần nói,

"Vậy chúng ta nghỉ một lát đi." Trác Vân vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một quán rượu cực kỳ náo nhiệt, bèn đề nghị,

"Rượu Thiệu Hưng của Bình Dương Lâu không tệ, lần trước đại ca còn đặc biệt mang mấy bầu từ Hồng Thành về Ích Châu cho ta. Chúng ta vất vả lắm mới tới một chuyến nhất định phải uống cho đã mới được!"

Trác Vân đi nhanh, Hạ Quân Bình đuổi theo không kịp, tay hai người bỗng trượt ra. Hạ Quân Bình cảm thấy tim mình giống như lỡ mất một nhịp, mắt không tự chủ đuổi theo tay Trác Vân, ngơ người đi theo.

Trác Vân đặt phòng riêng trên lầu, vào phòng gọi mấy món nóng và rượu Thiệu Hưng nổi tiếng trong tiệm, sau đó nói với Hạ Quân Bình,

"Ngươi muốn ăn thêm gì?"

Hạ Quân Bình sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, nói nhỏ,

"Ngươi cứ gọi đi, gì cũng được!"

Trác Vân thấy Hạ Quân Bình là lạ, cau mày, chờ tiểu nhị ra khỏi phòng bèn hỏi,

"Ngươi sao vậy? Còn giận vì chuyện vừa nãy? Loại người nào chúng ta chưa từng gặp chứ? Chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng vô lễ thôi, đừng quan tâm!"

Hạ Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, gượng cười nói,

"Ta không sao, là vì xài hết bạc trong tay nên hơi xót thôi."

Hạ Quân Bình ngừng một chút, nâng cằm nhìn Trác Vân, lộ ra nụ cười tinh ranh,

"Ta không có tiền, bữa này, không, những bữa sau cho đến khi chúng ta trở về, đều phải nhờ ngươi hết!"

Xài hết rồi?

Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình, không dám tin hỏi, Bao nhiêu?

Hạ Quân Bình mở to mắt không lên tiếng.

Trác Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa tay định gõ đầu Hạ Quân Bình theo thói quen, đột nhiên nhớ ra gì đó, bàn tay đã đưa ra vội thu lại, cười khổ nói,

"Thôi, mua cũng mua rồi, ngươi thích là được. Bộ trang sức này cực kỳ hiếm thấy, cầm tặng cũng có thể diện. Xưa nay Tống chưởng quỹ là người hào phóng, nhận quà quý như vậy, nhất định sẽ tặng lại ngươi quà to tương tự."

Hạ Quân Bình khẽ rũ mắt, giọng nói trầm thấp, có chút khẩn trương, Ngươi thấy rất đẹp?

Đẹp! Trác Vân rót cho mình một ly trà, uống cạn, đặt ly trà xuống, đứng lên nói

"Trong đây hơi nóng, ta đi ra ngoài hóng gió một chút, một lát đồ ăn lên thì gọi ta." Dứt lời nàng đẩy cửa bước ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!