Chương 24: (Vô Đề)

Chân núi Tiểu Du, dốc Hoàng Thạch.

Từ khi Yến vương khởi binh mưu phản vào đầu năm trước, vùng Ích Châu càng ngày càng loạn, hai ba ngày lại có một lần đánh nhau, khiến cho đội buôn đi trên đường này cũng giảm bớt rất nhiều.

Hứa Nhị mặt rỗ dẫn một đám huynh đệ trong sơn trại ra ngồi dưới gốc cây bên sườn núi, vừa vung ống tay áo quạt gió vừa oán hận trời quá nóng.

Núi Tiểu Du đã gần nửa tháng nay không có một giọt mưa nào, thời tiết lại càng ngày càng nóng, mặt trời như sắp rớt xuống nướng cháy cả mặt đất.

Lão đại, lão đại….. Phú Quý chạy xuống chân núi thám thính tình hình bỗng vừa la lớn vừa chạy đến trước mặt Hứa Nhị mặt rỗ, kích động đến đỏ bừng cả mặt,

"Lão đại, có một bầy dê béo tới, ước chừng mười mấy chiếc xe ngựa, hàng hóa chất thành đống như đống núi, quan trọng là chỉ có sáu bảy người hộ tống!"

Hứa Nhị mặt rỗ vừa mừng vừa sợ, trong vui mừng lại có chút nghi ngờ, sờ sờ cằm hỏi,

"Ngươi có nhìn rõ không? Có chắc là không phải xe ngựa của Đồng An Đường?"

Trên đoạn đường đến Ích Châu này, không ai không biết Đồng An Đường có hai sát tinh rất trẻ, dáng vẻ tuấn tú, giỏi võ công, quan trọng là khi hai người đó giết người quả thật chẳng khác gì Tu La đầu thai, đã có rất nhiều băng cướp thảm bại dưới tay hai người, nên vừa nghe nói xe ngựa của Đồng An Đường là bọn cướp lập tức chạy mất dép, cho dù trong xe ngựa có là núi vàng núi bạc cũng không dám đụng tới.

Phú Quý vỗ ngực nói,

"Nếu là xe ngựa của Đồng An Đường, đệ sao dám chạy tên báo tin! Tiểu đệ đã nhìn kỹ rồi, trên xe không có cờ của Đồng An Đường, cũng không có mùi thuốc, chắc chắn là đội buôn mới không biết trong núi Tiểu Du có anh hùng là đại ca đây mới dám xông vào!"

Hứa Nhị mặt rỗ nghe tiểu đệ tâng bốc thấy rất thoải mái, phủi phủi bụi trên quần áo, nhảy lên, ngoắc mười tiểu đệ khác đang ngồi rải rác dưới gốc cây, hét lớn

"Các huynh đệ mau chấn chỉnh tinh thần, chúng ta xuống núi kiếm tiền!" Dứt lời, dần đẫu đoàn người nghênh ngang đi xuống núi.

Chưa xuống tới chân núi, Hứa Nhị mặt rỗ đã thấy đám dê béo kia, tổng cộng gần hai mươi chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa. Trước sau chỉ có sáu bảy hộ vệ cỡi ngựa, Hứa Nhị tra xét một vòng, không thấy hai sát tinh kia, rốt cuộc yên lòng.

Hứa Nhị vung tay lên với đám huynh đệ sau lưng, bọn họ hiểu ý, lập tức xách đao chạy ra đường ngăn xe ngựa lại. Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, hắng giọng nói to,

"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua phải để lại lộ phí!"

Mấy người còn lại cũng bắt chước kêu theo, vừa vung đao vừa rống to ý đồ dọa sợ đội buôn kia.

Đoàn xe kia từ từ dừng lại. Rèm của chiếc xe ngựa dẫn đầu bị vén lên một góc, từ trong lộ ra một khuôn mặt trẻ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng vẻ mặt rất văn nhã, lại có một đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng lạnh, khiến người ta không rét mà run.

Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó! Hai chân Hứa Nhị mềm nhũn, sợ run cả người, kêu lên một tiếng, không kịp nói một lời với các huynh đệ đã quay đầu bỏ chạy lên núi.

Mấy tên còn lại, không biết đã chuyện gì xảy ra chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng đại ca mình từ từ biến mất trên sườn núi, vuốt đầu bàn tán,

"Đại ca sao vậy? Tự nhiên lại chạy mất tiêu?"

Đang lúc đó, thiếu niên trên xe ngựa cau mày nhảy xuống, liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói,

"Đó là Hứa Nhị mặt rỗ? Sao, lần trước thua thảm dưới tay ta, hôm nay muốn lấy lại danh dự? Dẫn theo người ít quá, mười người các ngươi còn không đủ tiểu gia ta nhét kẽ răng kìa!"

Dứt lời, thiếu niên lại nghiêng đầu nói với người trong xe ngựa,

"Chỉ có mấy tên tép riu thôi, nháy mắt là xong! Ngươi ngủ đi!"

Là hai sát tinh!

Phú Quý lập tức nhận ra, phất tay ra hiệu với mấy tên còn lại, cười khan một tiếng liên tục lùi về sau.

Hạ Quân Bình bước về trước hai bước, đám cướp kia lại giống như đàn chim bị giật mình, lập tức chạy tán loạn.

Thấy vậy Hạ Quân Bình vươn tay, mất hứng lắc đầu, xoay người nhảy lên xe ngựa lại.

Trác Vân trong bộ đồ nam, thấy Hạ Quân Bình lên thì liếc nhìn hắn một cái. Lưu nhị thiếu nghiêng người dựa vào vách xe, thỉnh thoáng lại nhìn trộm Trác Vân, ánh mắt ôn hòa. Hạ Quân Bình thấy vậy bèn ngồi vào giữa Trác Vân và Lưu nhị thiếu, chắn tầm mắt của Lưu nhị thiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!