Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước nhanh chóng kiểm kê số xác chết trên đất, có năm hộ vệ chết, còn lại đều là xác dân chạy nạn, có hơn mười tám người, đáng sợ là trong đó có mười hai người có nguyên nhân chết rất giống, ba người bị cắt ngang cổ, chín người bị một mũi tên cắm ngay cổ.
Từ hôm qua khi thấy xe ngựa của Tống Duệ Văn cứ đi theo, nhóm hộ vệ của đội buôn đằng trước tỏ vẻ rất xem thường, việc này cũng không có gì lạ, bọn họ là do đội buôn tốn nhiều tiền thuê, thu tiền của đội buôn để bảo vệ, còn xe ngựa của Đồng An Đường cứ bám theo sau, muốn hưởng ké mà không bỏ tiền.
Nhưng sau trận này, nhóm hộ vệ đã không dám khinh thường nữa, cảm giác giống như đang nằm mơ, nhưng mười mấy xác chết vẫn còn hơi ấm nằm trên đất kia nhắc nhở bọn họ tất cả là sự thật.
Tiểu cô nương mảnh mai này đã dùng sức của một người chấm dứt sinh mạng của mười hai người với cách thức tàn nhẫn, sau đó, lại thản nhiên lau đại cây dao nhỏ đang rỉ máu lên ống tay áo rồi cất đi, xong chui vào xe ngựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Huynh đi hỏi xem thử bọn họ có phải đã gây thù người nào hay không?" Trác Vân tuổi nhỏ, sức yếu, trải qua trận chiến kịch liệt mới rồi gần như đã kiệt sức, vừa lên xe ngựa đã rũ người, dựa vào vách xe híp mắt nghỉ ngơi, nói với Tống Duệ Văn,
"Nhóm dân chạy nạn này hẳn là có người cầm đầu xúi giục, còn có cả cung tên, chắc chắn là nhằm vào đội buôn đó. Huynh đi nhắc nhở họ một tiếng đi!" Dứt lời, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Hạ Quân Bình vén rèm xe thò đầu vào, vừa định mở miệng nói chuyện, thấy Trác Vân nằm im không nhúc nhích, nghĩ nàng bị thương, sợ đến mức hít một hơi lạnh, hỏi
"Trác Vân, ngươi làm sao vậy? Có phải đã bị thương hay không? Để ta nhìn xem!" Vừa nói vừa dùng cả hai tay hai chân bò lên xe ngựa.
Tống Duệ Văn bị hoảng lúc này đã tỉnh táo lại chút, nói nhỏ
"Phương cô nương không bị thương, chỉ là quá mệt mỏi, mới nghỉ ngơi lấy lại sức."
Tống Duệ Văn thấy trên tay Hạ Quân Bình có một vệt máu đỏ sẫm, sắc mặt trắng nhợt, lập tức lôi Hạ Quân Bình xuống xe, nói
"Nhanh xuống đây ta băng bó cho, không chữa nhanh cánh tay này có thể bị phế đó! Đúng rồi, còn Trụ Tử và bọn Tiểu Sơn đâu?"
Tống Duệ Văn nhảy xuống xe, nhìn xung quanh một vòng, Trụ Tử đang dẫn bọn Tiểu Sơn kiểm lại hàng, ba người cũng bị thương, trên quần áo có rất nhiều vết máu. Tống Duệ Văn không quan tâm chuyện đi nhắc nhở đội buôn đằng trước một tiếng, vội vàng kêu bọn họ tới để băng bó vết thương.
Cũng may bọn họ buôn bán dược liệu, trong xe có sẵn không ít thuốc cầm máu, Tống Duệ Văn bận rộn tới lui gần nửa canh giờ mới băng bó xong cho cả bọn.
Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước thấy bọn họ có thuốc cũng đành mặt dày tới xin, Tống Duệ Văn không phải người keo kiệt, tự mình đưa dược liệu đến tận tay họ, thuận tiện đi chào chủ đội buôn….
Lúc Trác Vân bị xe ngựa lắc cho tỉnh lại thì trời đã tối, nàng mở mắt phát hiện mình đang nằm trên lưng Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình bị nàng đè phía dưới. lleqvys ./don Hạ Quân Bình cũng đang ngủ, còn phát ra những tiếng ngáy nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, khẽ nhíu mày, hiển nhiên là ngủ không sâu.
Trụ Tử dựa vào người Trác Vân, nàng vừa tỉnh, Trụ Tử cũng tỉnh theo, dụi dụi mắt, mơ màng nhìn Trác Vân, lại mơ màng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói, Đây là đâu?
Tống Duệ Văn day day huyệt Thái dương nói
"Nơi này là Phong Trấn, tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây."
Tống Duệ Văn vừa nói xong, xe ngựa đã từ từ dừng lại, bên ngoài có người cúi đầu chào nói,
"Ông chủ Tống, đã tới nhà trọ rồi!" Giọng người kia rất cung kính, nhưng không phải giọng người đánh xe.
Tống Duệ Văn nhỏ giọng giải thích,
"Là người của Kim Châm Phường."
Trác Vân lập tức hiểu ý, Kim Châm Phường hẳn là đội buôn lớn đằng trước.
"Lưu nhị thiếu bên đó tặng cho chúng ta không ít bạc." Trụ Tử chen miệng nói, trong giọng nói khó nén hưng phấn,
"Ta lớn từng này còn chưa thấy nhiều bạc như vậy bao giờ, ước chừng một bàn chứ chẳng ít!"
Tiếng nói chuyện của ba người đánh thức Hạ Quân Bình và huynh đệ Tiểu Sơn. Hạ Quân Bình vuốt mắt nói nhỏ,
"Trác Vân đã cứu mạng bọn họ, cho mấy chục lượng bạc cũng chẳng đáng gì!"
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều không dám chen miệng, chỉ thỉnh thoáng nhìn lén Trác Vân một cái, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
Hai người mặc dù đã nghe nói từ lâu Trác Vân là sư phụ của Hạ Quân Bình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của nàng nên nghĩ dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!