Trác Vân nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Quân Bình, đột nhiên cảm thấy mình không có lập trường hận Hạ Quân Bình. Dù kiếp trước Hạ Quân Bình đã làm những gì, đã tàn nhẫn lạnh lùng thế nào, đó cũng là chuyện kiếp trước.
Nàng ám sát Hạ Quân Bình bốn lần, cũng coi như đã báo thù cho Lục Phong xong, cho nên, những thù hận kếp trước có phải cũng nên xem như đã kết thúc?
Hạ Quân Bình của hiện tại chỉ là một đứa nhỏ đáng thương cửa nát nhà tan không nơi nương tựa, nếu không nhờ nàng rủ lòng từ bi cứu giúp, nói không chừng sói con này đã chết trên đường của thành Vũ Lương từ lâu rồi. A, không! Cho dù không có nàng, Hạ Quân Bình cũng sẽ không chết!
Trác Vân không cách nào tưởng tượng Hạ Quân Bình rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mới có thể khiến cho đại thiếu gia suốt này nói ầm ĩ lại biến thành Hạ đại tướng quân uy danh hiển hách lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Trác Vân nghĩ, có lẽ ông trời đều cho mỗi người một cơ hội, nàng không bị bán vào thanh lâu để rồi sau đó thành cướp, Lục Phong thì sẽ có cuộc sống của một đại thiếu gia đúng nghĩa, còn Hạ Quân Bình thì có thể lớn lên bình thường, tương lai có thể thành Hạ đại tướng quân, nhưng sẽ không đằng đằng sát khí như đời trước.
Con người thật là một loài động vật kỳ quái, lúc trước nàng hận Hạ Quân Bình đến mức lúc nào cũng nghĩ làm sao để giết chết Hạ Quân Bình, nhưng khi nghĩ thông suốt lại thấy rất nhiều chuyện không hề nghiêm trọng như mình vẫn tưởng. lle. quý @đô! n Trác Vân thở dài một hơi, híp mắt nhìn Hạ Quân Bình, đưa cao cây cung lên, kéo căng, bắn.
Dù gì sức nàng cũng không so được với Hạ Quân Bình, kéo cung không căng hết cỡ được, Hạ Quân Bình lập tức cười to, vẻ mặt khá hài lòng, nói,
"Đừng tưởng rằng ngươi biết chút võ là giỏi, so về bắn tên, chỉ sợ ngươi còn phải kêu ta một tiếng"sư phụđấy!
Rõ ràng Hạ Quân Bình còn đang canh cánh trong lòng chuyện bị buộc phải nhận Trác Vân là sư phụ, mỗi lần nhắc tới, đều phải oán trách vài câu.
Trác Vân khinh thường liếc Hạ Quân Bình một cái, rút mũi tên đặt lên, kéo căng dây bắn đi hoàn toàn không cần ngắm, mũi tên đã cắm ngay điểm đỏ.
Không đợi Hạ Quân Bình kịp phản ứng, nàng đã bắn ba phát liên tục, tất cả đều cắm thẳng vào điểm đỏ trên bia.
A.... Trác Vân lắc đầu thở dài một tiếng, do không đủ sức chứ nếu là ngày trước, nàng còn có thể bắn mũi tên sau chẻ đôi mũi tên trước nữa kìa, nay lại chỉ có thể dựa vào chút trò mèo này để dọa con nít, thật là xấu hổ!
Hạ Quân Bình vuốt vuốt mặt, giống như làm vậy có thể tán đi tất cả khiếp sợ, mạnh miệng nói
"Cũng không phải cái gì....... Giỏi lắm, ta cũng có thể làm được! Cái bia là vật chết, con mồi mới là vật sống, nếu vào núi đi săn, chỉ bằng chút sức yếu ớt của ngươi không đủ dùng đâu!"
Hạ Quân Bình chợt nhớ tới chuyện gặp heo rừng mấy ngày trước, đỏ mặt, chuyển đề tài nói
"Ngươi đói chưa, ta đỡ ngươi đi vào ăn chút gì! Phương Trác Vân, ngươi nói khi nào thì Trụ Tử đại ca mới về......"
Trác Vân ở nhà đợi mười ngày, Trụ Tử vẫn chưa trở lại, khiến nàng bắt đầu đứng ngồi không yên. Tuy nàng biết tương lai ông chủ Tống sẽ phát đạt, nhưng con đường kiếm tiền không dễ đi, ai có thể bảo đảm lần nào cũng được bình an vô sự.
Dù ông chủ Tống có bình an sống đến hai mươi năm sau, nhưng đại ca nàng thì sao?
Trác Vân càng ngày càng lo lắng, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định đi vào thành một chuyến xem sao. Tất nhiên Hạ Quân Bình sẽ đi theo, hiện giờ Hạ Quân Bình đã trở thành cái đuôi nhỏ của Trác Vân.
Tuy lúc trước Hạ Quân Bình biểu hiện coi thường tài bắn cung của Trác Vân, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất khâm phục, liên tục mười ngày, đều tập bắn cung từ sáng sớm tới tối mịt, thậm chí còn
"không ngại học hỏi kẻ dưới" mà hỏi kỹ Trác Vân này nọ, sợ nàng giấu tài.
Hạ Quân Bình không phải không tò mò sao Trác Vân lại giỏi như vậy, từ ngày đầu tiên tới nhà họ Phương, đã bóng gió hỏi thăm chung quanh.
Mới đầu Hạ Quân Bình thấy Trụ Tử là người thật thà lại hơi ngốc, mới tìm cách hỏi thăm, nhưng Trụ Tử dù thật thà, lại rất kín miệng, dù dụ dỗ thế nào cũng chỉ cười khúc khích đáp Ta không biết.
Hạ Quân Bình hết cách, đành hỏi thăm lão thái thái và hàng xóm chung quanh, hàngS xóm nào biết tại sao Trác Vân biết võ, chỉ cho là Hạ Quân Bình nói giỡn, về phía lão thái thái, chỉ nói tới nói lui một câu,
"Nha đầu kia bị con yêu quái quấn thân!"
Hạ Quân Bình .......
Ngươi đi tay không? Trác Vân thu thập hành lý xong, cột tay nải lên vai, cau mày nhìn Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình sững sờ hỏi lại,
"Muốn ở lâu trong thành sao?"
Trác Vân khẽ đáp,
"Đại ca và ông chủ Tống không có tin tức gì, chẳng biết có xảy ra chuyện gì không, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng chúng ta còn phải đi tìm. Nếu không có gì đương nhiên là tốt nhất, nhưng, về sau không thể để đại ca và ông chủ Tống đi một mình được, chúng ta cũng phải đi theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!