Không biết là vì ngày hôm qua mắc mưa cảm lạnh, hay vì bị thương tinh thần không tốt, mà hôm sau, Trác Vân ngủ đến trời sáng rõ mới tỉnh lại. Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng trên mái hiên vẫn còn nước rơi tí tách xen lẫn trong tiếng chiêm chiếp của chiêm non và tiếng gia cầm kêu trong sân.
Một ngày mới bắt đầu.
Trác Vân dụi mắt, chống tay ngồi dậy, liếc xuống đất thấy Hạ Quân Bình đang nằm chổng vó bên chân giường. Hqb dù gì cũng còn nhỏ tuổi, ban ngày có giả bộ chững chạc đến đâu, lúc ngủ vẫn lộ tính trẻ con, tư thế ngủ còn tùy tiện hơn cả đại ca nàng.
Hạ Quân Bình nằm nghiêng, chỉ có một chân nằm trong chăn, quần áo xốc xếch, ống tay áo cuộn đến cùi chỏ, vạt áo cuốn lên ngực, để lộ cái bụng trắng. Hạ Quân Bình đang ngủ rất say, mắt nhắm chặt, miệng khẽ mở, bên môi còn có vệt nước đọng khả nghi, biểu hiện trên mặt giống như một đứa trẻ hoàn toàn vô hại.
Đứa trẻ ngây ngô thế này sao có thể trở thành một kẻ lạnh lùng ác độc, hại chết người từng rất thân với mình chứ? Trác Vân cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội lúc ngủ của Hạ Quân Bình, nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Trác Vân không biết đã nhìn bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng la chói tai của lão thái thái,
"Nha đầu lười biếng kia, lúc nào rồi mà còn nằm ì trên giường ?! Mau đứng lên cho ta, bằng không, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!"
Giọng lão thái thái càng ngày càng cao, sau đó đá văng cửa phòng xông vào, một tay chống nạnh, một tay cầm chổi, rõ ràng là muốn nhân cơ hội bắt nạt Trác Vân.
Ma âm lọt vào tai làm Hạ Quân Bình không ngủ nổi nữa, lập tức tỉnh giấc, kêu một tiếng A....., nhảy dựng lên, rống vào mặt lão thái thái,
"Ngươi làm gì đấy? Mới sáng sớm đã la hét om sòm. Hôm qua không phải đã nói Nhị nha bị đau chân sao, còn rống cái gì? Nhanh đi nấu bữa sáng đi! Lúc này là giờ nào rồi!"
Hạ Quân Bình nổi giận lên trông rất hung, ngay cả Trác Vân cũng cảm thấy hơi sợ, huống chi là lão thái thái vốn ngoài mạnh trong yếu. llee @quý.^ đôn Lão thái thái lập tức bị Hạ Quân Bình hù dọa, lầm bầm trong miệng không dám nói to, nhanh chóng đi vào phòng bếp nấu đồ ăn.
Hạ Quân Bình dụi mắt oán trách Trác Vân,
"Ngươi không thể ngủ yên tĩnh một chút à? Vừa khóc vừa la suốt cả đêm, hại ta không dám đi ngủ, thật vất vả đợi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút lại bị lão thái bà kia đánh thức!"
Trác Vân ngạc nhiên nhíu mày hỏi,
"Ngươi nói ta vừa khóc vừa la? Sao có thể?" Nàng ngủ luôn rất yên tĩnh, cho dù tối qua quả thật có nằm mơ, nhưng cũng không đến nỗi la khóc cả đêm chứ ?!
"Ngươi đừng có mà chối!"
Hạ Quân Bình nằm vật xuống giường Trác Vân, ngáp chảy cả nước mắt, có vẻ rất buồn ngủ,
"Ngươi còn gọi tên Lục Phong đại ca. Thật kỳ lạ, ngươi không biết Lục Phong đại ca, sao lại...." Hạ Quân Bình đột nhiên ngừng lại, giống như nghĩ ra điều gì, chợt ngồi dậy, nhìn thẳng vào Trác Vân.
"Từ hôm qua đã thấy ngươi là lạ rồi, sao cứ hỏi mãi về chuyện của Lục Phong đại ca? Chẳng lẽ ngươi biết Lục Phong đại ca?" Dứt lời Hạ Quân Bình lại nhíu mày,
"Không đúng, Lục Phong đại ca chưa từng tới Ích Châu, chẳng lẽ ngươi từng tới Thái Châu hoặc kinh thành? Nếu không sao lại quen Lục Phong đại ca?"
Trác Vân giả bộ nghe không hiểu,
"Không hiểu ngươi đang nói gì!" Dứt lời lại ra vẻ chán ghét đẩy Hạ Quân Bình, nói nhỏ,
"Nhanh xuống đi, ngươi là nam hài tử, ngồi trên giường một nữ hài còn ra thể thống gì nữa? Mang tiếng là đại thiếu gia nhà quyền thế, sao không biết quy củ gì hết? Không biết nam nữ không được gần nhau à?"
Hạ Quân Bình liếc Trác Vân một cái, cười ra tiếng,
"Giờ ngươi mới nhớ tới chuyện này? Quá muộn rồi! Thật không nhận ra ngươi là người cổ hủ như vậy, nếu theo lời ngươi, hôm qua ta cõng ngươi từ trên núi về, chẳng phải sau này ngươi chỉ có thể gả cho ta ? Ha ha ha....."
Hạ Quân Bình càng nghĩ càng hài lòng, chống nạnh cười lớn, rồi đứng đắn nói,
"Mặc dù tính ngươi không hề dịu dàng, nhưng khuôn mặt cũng không tệ, đầu óc coi như thông minh, tương lai sinh con sẽ không đến mức vừa xấu xí vừa ngu dốt. Thôi, ta đành cưới ngươi........" Hạ Quân Bình chưa dứt lời, đã bị tát một bạt tai, dù không nặng, nhưng cũng phải ngơ người.
Ngươi làm gì...... Hạ Quân Bình không hổ là thiếu gia nhà giàu, rất phong độ, bị Trác Vân tát một bạt tai cũng không đánh lại, chỉ quát to một tiếng, ủy khuất bụm mặt nhìn chằm chằm Trác Vân, chảy nước mắt, hỏi,
"Phương...... Phương Trác Vân, ngươi quá đáng! Dám đánh ta? Uổng công ta hôm qua cố hết sức cõng ngươi xuống núi! Nha đầu chết tiệt quên ân phụ nghĩa, ta không thèm quan tâm ngươi nữa! Ngươi chờ bị lão thái bà ác độc kia xử lý đi!"
Dứt lời, Hạ Quân Bình hung hăng dậm chân một cái, bụm mặt thở phì phì xông ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!