Thẩm Tư Ninh không ngờ Liêu Kỳ Đông lại đột ngột nhắc đến chuyện này.
Ban đầu cậu nói "thử xem sao" chẳng qua là để giữ thể diện cho mình, thực tế thì những việc họ đang làm với nhau sớm đã là chuyện của những người đang yêu.
Thẩm Tư Ninh ngồi dậy nhìn Liêu Kỳ Đông.
Đôi mắt anh rất sáng, tràn đầy sức sống.
Đó cũng là ấn tượng đầu tiên của cậu về anh.
Ở bên một người như vậy, cậu chưa bao giờ lo rằng anh sẽ tự buông bỏ bản thân, vì trong anh luôn có một ý chí mạnh mẽ, không bao giờ chịu đầu hàng.
Thẩm Tư Ninh đưa tay ôm lấy cổ Liêu Kỳ Đông, cúi người hôn nhẹ lên mắt anh, cậu rất thích ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt này.
Giống như mùa xuân trở lại, vạn vật sinh sôi.
Nguồn sống bất tận không bao giờ ngừng nghỉ.
"Được." Thẩm Tư Ninh khẽ khàng nói.
Liêu Kỳ Đông ôm cậu thật chặt, cuối cùng cũng nghe được lời xác nhận từ Thẩm Tư Ninh, lòng anh lúc này mới thực sự yên ổn lại.
Hiện tại, ngược lại anh không còn vội nữa, trước đây là vì không chắc chắn nên luôn muốn tìm một dấu hiệu, một sự đảm bảo rằng trong lòng Thẩm Tư Ninh có mình.
Huống hồ vừa nãy rõ ràng Thẩm Tư Ninh có chút sợ hãi, anh tình nguyện chậm lại để cậu từ từ thích nghi.
Hai người ôm nhau hôn một lúc, thấy trời cũng không còn sớm, Liêu Kỳ Đông đứng dậy vào bếp nấu cơm tối. Ăn xong anh giặt hết quần áo, mùa hè quần áo mỏng, giặt nhanh khô, không mất quá nhiều thời gian.
Thẩm Tư Ninh đang chuẩn bị đi tắm bỗng có tiếng gõ cửa, cậu cầm bộ đồ ngủ đứng trong phòng khách, liếc mắt nhìn Liêu Kỳ Đông đang phơi quần áo ngoài ban công.
Giờ này rồi còn ai đến nữa?
Liêu Kỳ Đông đặt đồ xuống, lau khô tay rồi ra mở cửa.
Mở cửa ra mới biết là chị gái anh, Liêu Đình.
"Chị? Muộn thế này rồi sao chị lại tới?"
Liêu Kỳ Đông vội vàng mời Liêu Đình vào nhà.
Mắt Liêu Đình đỏ hoe vì khóc, nhìn thấy có người lạ trong phòng khách, Liêu Đình theo bản năng hơi né người đi, không muốn để người khác thấy mình trong bộ dạng thảm hại.
Thẩm Tư Ninh tinh ý nhận ra hành động nhỏ ấy, cậu lập tức xoay người trở vào phòng, để lại không gian riêng cho hai chị em.
Cửa phòng vừa khép lại, Liêu Đình không kìm được nữa liền òa khóc, tiếng khóc rất nhỏ như sợ người khác nghe thấy, Liêu Đình kéo Liêu Kỳ Đông ra ban công mới bắt đầu nói.
"Đông Tử, có người quen nói nhìn thấy Liêu Trình ở thành phố D, thấy nó tay trong tay đi trên phố với một người đàn ông, chị nghe người ta kể lại, giờ cả xóm đều biết hết rồi."
"Chị đến tận nhà người đó hỏi cho ra lẽ, hỏi tại sao lại bịa đặt, nhưng hắn nói chính mắt hắn nhìn thấy, Liêu Trình và người kia còn rất thân thiết, thấy cả cảnh nó nựng má người ta."
Dù có ngốc đến mấy Liêu Đình cũng hiểu rõ, hai người đàn ông bình thường sao có thể nắm tay nhau ngoài đường, còn nựng má nữa chứ?
"Bảo sao nó luôn tìm cớ không chịu đi xem mắt, hóa ra là vì thích đàn ông! Đông Tử, em nói xem chị phải làm sao bây giờ? Em đi thành phố D kéo nó về cho chị, chị phải quản chặt nó, bắt nó bỏ cái tật xấu này đi, sau đó sẽ sắp xếp cho nó một mối tốt..."
Liêu Kỳ Đông vào bếp rót một cốc nước đưa cho Liêu Đình.
"Chị, chị cảm thấy chuyện Liêu Trình thích đàn ông khiến chị mất mặt lắm sao?" Liêu Kỳ Đông hỏi.
Liêu Đình không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp lại: "Chuyện thế này chẳng phải quá mất mặt hay sao! Cả khu phố ai cũng biết cả rồi, biết nó là cái thứ b**n th** thích đàn ông!" Liêu Đình gay gắt phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!