Đến dưới khu chung cư, Liêu Kỳ Đông cõng người đi vào nhà.
Về tới nơi, anh đặt Thẩm Tư Ninh lên giường trong phòng ngủ, giúp cậu tháo giày và áo khoác rồi đi lấy nước ấm lau mặt rửa chân cho cậu, sau đó vào bếp đun nước pha chút mật ong.
Chờ nước nguội vừa phải, anh bưng vào phòng, đỡ cậu dậy dùng muỗng đút từng ngụm cho uống.
Thẩm Tư Ninh vốn không thích đồ ngọt nên rất miễn cưỡng, cậu nếm một ngụm rồi nhắm mắt lại, không chịu há miệng thêm nữa.
"Ngoan, uống chút mật ong đi cho dễ chịu."
Liêu Kỳ Đông ngồi bên mép giường nhẹ nhàng dỗ cậu.
Thẩm Tư Ninh không muốn uống, chỉ muốn ngủ.
Cậu trượt người xuống chui vào chăn.
Liêu Kỳ Đông đoán được ý định của cậu liền đặt bát lên tủ đầu giường, kéo chăn rồi bế cậu từ trong chăn ra, để ngăn cậu tiếp tục trốn tránh, anh giữ cậu trong lòng để tựa vào ngực mình.
Giữ chắc người trong tay, anh lại bưng bát mật ong dùng muỗng đút cho cậu, nhưng Thẩm Tư Ninh cứ mím chặt miệng không chịu uống.
"Ngoan, uống xong rồi ngủ, không uống mai dậy sẽ đau đầu lắm."
Liêu Kỳ Đông kiên nhẫn lặp lại câu đó mấy lần, hình như cuối cùng Thẩm Tư Ninh đã hiểu ra, ngoan ngoãn há miệng uống.
Liêu Kỳ Đông đút rất chậm, chờ cậu nuốt rồi mới tiếp muỗng tiếp theo, một bát mật ong, anh chỉ cho cậu uống một nửa rồi dừng, sợ cậu uống nhiều quá nửa đêm lại phải dậy.
Cho cậu uống xong, Liêu Kỳ Đông đặt bát về lại tủ đầu giường nhưng không rời tay ra, vẫn ôm lấy người trong lòng, nhìn cậu ngủ yên bình trước ngực mình.
Không quậy phá cũng chẳng ồn ào, ngoan đến lạ.
Rất giống con mèo mà vợ của bạn thân anh nuôi, Liêu Kỳ Đông từng gặp nó trong mấy lần tụ họp, con mèo cứ quấn lấy người, ngồi trong mũ trùm đầu của chủ, đáng yêu không chịu được.
Nghe bạn kể, vợ cậu ta cưng con mèo ấy vô cùng, ngủ cũng ôm, chăm chút kỹ càng từng miếng ăn, có gì ngon cũng dành hết cho mèo, chồng chỉ được ăn đồ thừa.
Liêu Kỳ Đông vốn không đặc biệt yêu hay ghét động vật, nhưng giờ thì anh đã có thể hiểu được cảm giác của cô vợ kia. Nếu là Thẩm Tư Ninh, dù cậu chỉ cho anh ăn đồ thừa của mèo anh cũng bằng lòng.
Ôm cậu thêm một lúc Liêu Kỳ Đông mới đặt cậu nằm xuống giường, đắp kín chăn rồi ngồi bên giường nhìn cậu một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi anh cũng không đóng cửa phòng, sợ nửa đêm cậu có động tĩnh gì mà anh ngủ say quá không nghe được.
Sáng hôm sau là ngày ba mươi Tết, từ sáng sớm đã có tiếng trẻ con bên ngoài đốt pháo bi và pháo phụt, thỉnh thoảng lại nghe "vèo" một tiếng vang lên.
Thẩm Tư Ninh ôm đầu ngồi dậy từ trên giường, cậu phát hiện mình vẫn mặc nguyên quần áo ngoài, chỉ cởi áo khoác rồi lên giường ngủ, trên người vẫn còn mùi rượu, cả người thấy khó chịu vô cùng.
Cậu đứng dậy xuống giường, vừa đi lấy quần áo mới vừa cố nhớ lại xem tối qua mình về bằng cách nào?
Cậu chỉ nhớ là mình qua sofa khác ngồi, còn lại thì không nhớ gì nữa.
Thẩm Tư Ninh cầm quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên phát hiện một chuyện
- cửa phòng ngủ không đóng, nghĩa là cả đêm qua cửa cứ để mở như thế?
Cậu bước ra phòng khách, thấy Liêu Kỳ Đông đang bận rộn trong bếp liền đi đến đứng ở cửa hỏi: "Liêu Kỳ Đông, cửa phòng em là anh để mở à?"
"Tối qua em về bằng cách nào vậy?"
Lúc ấy Liêu Kỳ Đông đang làm các loại bánh hấp nhỏ xinh đủ kiểu dáng, nghe cậu hỏi, anh đặt viên bột đang nặn dở lên thớt.
"Em say rượu rồi, anh không để cửa mở nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao anh biết được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!