Chương 28: Giống người đàng hoàng một chút

Giống người đàng hoàng một chút

Thẩm Tư Ninh nhìn dòng chữ kia, thầm nghĩ: Đáng đời anh.

Không ngủ được thì liên quan gì đến tôi chứ?

Thật là trẻ con, thời đại nào rồi mà còn viết giấy truyền tin.

Nhưng Thẩm Tư Ninh vẫn lấy bút ra, viết thêm một câu bên dưới, sau đó lại khom người nhét giấy qua khe cửa trả ra ngoài, sau đó mới lên giường đi ngủ.

Liêu Kỳ Đông bên ngoài mở tờ giấy ra xem.

Dòng chữ bên dưới mới được viết, nét mực sắc sảo, chữ viết rõ ràng và đẹp đẽ, vừa nhìn là biết được rèn từ nhỏ.

"Chúc anh một đêm an lành và mộng đẹp."

Thẩm Tư Ninh không muốn nói thẳng là mình hết giận, nên mới dùng cách nhẹ nhàng hơn để biểu đạt, hy vọng tối nay Liêu Kỳ Đông có một giấc mơ đẹp.

Liêu Kỳ Đông hiểu ý cậu.

Anh tắt đèn phòng khách, quay lại giường, gấp tờ giấy lại rồi cất dưới gối, nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

---

Sáng hôm sau, Thẩm Tư Ninh ngủ đến khi tự tỉnh, sau khi ra khỏi phòng ngủ, cậu thấy sofa giường trong phòng khách đã được dọn dẹp, không có ai trong phòng.

Cậu đi một vòng vào bếp, bật bếp hâm lại bữa sáng rồi vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra vừa lúc Liêu Kỳ Đông mở cửa bước vào.

"Ăn sáng xong chúng ta đi xem hai chỗ hôm qua đã chọn, em chọn được chỗ nào anh sẽ đi đóng tiền, phần sửa sang anh cũng đã liên hệ trước, nhân sự để sau cũng được, giờ chưa cần vội."

"Chờ chốt chỗ xong là em có thể bắt đầu liên hệ người rồi."

Thẩm Tư Ninh bày đồ ăn lên bàn, đang chuẩn bị ăn thì Liêu Kỳ Đông chợt nhớ ra gì đó, liền nói thêm một câu: "Lúc sửa sang em đừng tới công trình làm gì."

Thẩm Tư Ninh nghĩ anh nói thế là vì lúc sửa sẽ nhiều bụi bặm, không cần ngày nào cũng đến xem. Nhưng nghĩ lại, nếu mình không đi xem thì mọi việc sẽ đổ hết lên vai Liêu Kỳ Đông, như vậy có công bằng không?

"Hay là thi thoảng tôi đến xem một chút?"

Thẩm Tư Ninh chủ động đề nghị.

Liêu Kỳ Đông đứng bên cạnh không nói gì.

Thẩm Tư Ninh thấy phản ứng đó của anh hơi lạ, liền hỏi: "Sao vậy? Tôi không được đi xem à?"

Liêu Kỳ Đông thở dài, cẩn trọng lựa lời đáp: "Thẩm Tư Ninh, mình chỉ có ba tháng thôi, em cũng biết điều đó mà. Trong thời gian đó phải lo xong hết mọi việc, không phải ai cũng giống anh, răm rắp nghe theo yêu cầu của em mà làm đâu."

"Em đâu muốn mình bị liệt vào danh sách đen của đội sửa chữa cả cái huyện này đúng không?"

"Đến lúc mấy ông thợ bỏ việc hết, một mình anh không thể ôm hết phần việc của tất cả mấy người đó đâu."

Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thẩm Tư Ninh.

Nghe xong lời anh nói, sắc mặt Thẩm Tư Ninh quả thật không được tốt lắm, nhưng cậu cũng hiểu những gì Liêu Kỳ Đông nói đều là thật.

"Là do thợ ở chỗ các anh tay nghề không tốt, sao lại đổ lỗi cho tôi?"

Thẩm Tư Ninh phản bác lại.

"Phải, phải, là lỗi của họ hết, vậy xin hỏi ông chủ Thẩm, có thể rộng lượng một chút, mắt nhắm mắt mở cho qua không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!