Chương 2: Ẩu đả

Thẩm Tư Ninh lập tức với tay lần mò chiếc đèn bàn đặt bên giường, chiếc đèn cao bằng thành giường đặt ngay cạnh cậu, có chút trọng lượng.

Vì quá sợ hãi, Thẩm Tư Ninh nắm lấy phần chân đèn nhanh chóng giơ lên ném mạnh sang phía bên kia giường.

Liêu Kỳ Đông vừa nghe thấy tiếng động, phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, lập tức lăn người tránh sang một bên, nhưng vật kia khá lớn, vẫn kịp quệt vào thái dương bên trái của anh, may mà anh tránh kịp, nếu không có lẽ đã bay nửa cái mạng.

Bị rơi xuống sàn nhà, anh lập tức bật dậy, lùi lại hai bước, phòng ngủ kéo rèm kín mít, bên trong tối om, anh chỉ lờ mờ thấy một người đang cầm gì đó đứng trên giường.

Liêu Kỳ Đông cố gắng suy nghĩ xem người đó là ai.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra, đối phương lại tiếp tục vung vật gì đó về phía anh. Tim Thẩm Tư Ninh đập loạn, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng gượng, đây là lần đầu tiên trong đời gặp cảnh nửa đêm có người lạ xuất hiện bên cạnh, cậu sợ đến phát hoảng.

Cậu hoàn toàn không biết đối phương muốn gì.

Liêu Kỳ Đông né được, vật kia đập mạnh xuống nền xi măng, phát ra một tiếng "rầm" vang dội.

Lần này Liêu Kỳ Đông cũng nổi giận thật rồi, tên trộm kia từ đâu tới, dám vào nhà anh, chiếm giường anh ngủ, còn toan đánh anh bị thương?

Liêu Kỳ Đông im lặng hai giây rồi bất ngờ lao lên giường như một con báo, khống chế người nọ, bẻ ngược tay đối phương ra sau.

Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.

"Tầng trên à, nửa đêm rồi làm gì mà ầm ĩ vậy?"

"Người ta còn phải ngủ nữa chứ!"

Hai tay bị bẻ ra sau, mặt úp vào gối, Thẩm Tư Ninh giãy giụa thế nào cũng không thoát được, sức lực của đối phương quá mạnh, bàn tay như kìm sắt.

Nghe thấy tiếng người ngoài cửa, trong lòng Thẩm Tư Ninh dấy lên chút hy vọng, cậu cố quay đầu, gắng sức hét lên mấy tiếng cầu cứu.

Căn hộ cách âm không tốt, cậu tin người ngoài cửa có thể nghe thấy, vấn đề là họ có chịu giúp hay không.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, cuối cùng là tiếng đá cửa cùng tiếng hét: "Có chuyện gì đấy?"

Sợ cửa nhà bị hàng xóm phá hỏng, Liêu Kỳ Đông lập tức lấy ga trói tay Thẩm Tư Ninh, nhét chăn vào miệng cậu để bịt tiếng, sau đó còn quay xuống bóp mạnh cổ chân cậu hai cái để khóa khớp.

Thẩm Tư Ninh chưa từng bị đối xử như vậy, lúc bị bóp chân, cậu đau đến rên lên một tiếng, nước mắt trào ra ngay tức thì.

Xác định người không chạy thoát được nữa, Liêu Kỳ Đông mới chịu ra mở cửa. Người gõ cửa là dì Vương, tay cầm cây nến, thấy cửa mở, nhìn thấy một người đàn ông cao to xuất hiện, bà lập tức cảnh giác hỏi.

"Đông Tử à? Là cháu đó hả? Mới về nhà sao?"

"Dì Vương, là cháu đây, cháu vừa mới về. Có kẻ trộm đột nhập vào nhà, bị cháu bắt được rồi."

Dì Vương nghe vậy liền giơ nến cao lên soi cho rõ mặt Liêu Kỳ Đông, khi nghe anh nói bắt được trộm, vẻ mặt dì Vương lập tức thay đổi.

Đúng lúc đó, hai cảnh sát khu vực cách đó một con phố cũng vừa nhận được cuộc gọi báo án từ dì Vương, tay cầm đèn pin chạy tới.

"Chết thật, có khi nào là hiểu lầm không?"

Dì Vương vỗ đùi cái đét, nhanh chóng xách nến bước vào nhà, hai cảnh sát và Liêu Kỳ Đông cũng theo vào.

Trong phòng, ánh đèn pin chiếu thẳng về phía giường, vừa nhìn thấy người đang bị trói, dì Vương đã nhận ra ngay, vội quay đầu nói với Liêu Kỳ Đông: "Đông Tử! Mau cởi trói cho người ta đi, đây là thầy Thẩm! Nửa tháng trước thuê nhà của cháu đó! Cháu trai của cháu không nói gì à?"

Ngay khoảnh khắc ánh đèn chiếu lên, Liêu Kỳ Đông cũng ngơ người. Người nằm nghiêng trên giường mặc áo ngủ, vạt áo lộn xộn tụt xuống tận vai, khóe mắt đỏ hoe, trên má còn vệt nước mắt.

Làn da trắng mịn cùng đôi chân vắt rối trong đống chăn.

Nghe dì Vương nói vậy, tim Liêu Kỳ Đông như rơi xuống đáy vực, biết mình gây họa lớn rồi, anh theo bản năng chắn tầm nhìn của người khác, bước tới cởi trói, sau đó nhẹ nhàng xoa chân giúp Thẩm Tư Ninh nắn lại khớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!