Minh Hoa Thường và Nhậm Dao nghe thấy tiếng thét thì liếc nhau, vội vàng chạy về phía âm thanh vang lên.
Lúc các nàng đến đều không cầm đèn theo, hiện tại chỉ có thể dựa vào ánh sáng mông lung phản chiếu từ tuyết dưới chân mà mò đường. Bước chân của Nhậm Dao nhanh hơn Minh Hoa Thường, nàng chạy qua hành lang, lúc ngẩng đầu thì chợt thét lên một tiếng ngắn ngủi, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm, sau khi ý thức được là mình đang hét thì ép bản thân nhịn xuống.
Minh Hoa Thường theo sát phía sau, nàng quẹo qua góc, ánh mắt đầu tiên chỉ nhìn thấy một vệt đỏ.
Một nữ tử mặc đồ đỏ treo trên xà ngang, mái tóc dài đến eo rối bời tản ra. Giờ phút này một cơn gió chợt thổi tới, cơ thể nàng ta lắc lư trái phải, tóc bị gió thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt bên dưới.
Minh Hoa Thường nhìn thấy mặt nàng ta thì hít sâu một hơi, lùi về sau một bước.
Máu đỏ chảy xuống từ hốc mắt của nàng ta, dính đầy mặt, điều đáng sợ nhất là trong hốc mắt lại không có con ngươi, mà là hai lỗ thủng đen xì đẫm máu.
Nhậm Dao nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử thì rốt cuộc không thể duy trì vẻ cứng rắn nữa, run giọng hỏi: "Đây là gì? Người nào giả thần giả quỷ ở đây!"
Minh Hoa Thường nhìn thấy có hai nữ tử nằm bên kia hành lang, đèn cung đình rơi xuống đất, sáp nến nhỏ giọt trên giấy, đã bắt đầu đốt cháy cái lồng bên ngoài. Minh Hoa Thường hỏi: "Hai người đằng sau không biết là còn sống hay đã chết, Nhậm tỷ, chúng ta cùng đi qua xem sao."
Bên ngoài hành lang là một hồ nước nhỏ, giờ phút này nơi đó đã bị tuyết bao phủ. Minh Hoa Thường cũng không biết phía dưới có lỗ hổng hay không, không dám tùy tiện giẫm lên băng, bèn dựa lưng vào vách tường, cẩn thận vòng qua nữ tử đang treo trên xà nhà, bước nhanh về phía đó.
Nhậm Dao nhìn thấy Minh Hoa Thường vòng qua sát thi thể nữ tử mặc đồ đỏ thì da đầu tê dại. Nhưng nàng tự nhận là gan dạ không kém nam nhi, lúc này sao có thể để thua một nương tử khuê các nũng nịu yếu ớt được? Nhậm Dao chỉ có thể kiên trì, bám tường đi qua.
Nhậm Dao không biết sao Minh Hoa Thường lại có thể đi đứng vững vàng như vậy được, nàng còn không dám ngẩng đầu nhìn lên, nhắm mắt lại cắn chặt răng mò mẫm đi về phía trước. Nàng không thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, dường như mấy bước đường ngắn ngủi bị kéo dài vô hạn. Nhậm Dao cảm thấy có lẽ đến rồi, miễn cưỡng mở mắt ra một khe nhỏ, lại nhìn thấy vạt áo màu đỏ rũ trên người nàng. Nàng vô ý thức nhìn lên theo bộ y phục, vừa lúc đối diện với hốc mắt đen ngòm của nữ tử.
Nhậm Dao sợ hãi quá mức, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được. Lúc này chân Nhậm Dao lập tức mềm nhũn. Minh Hoa Thường ngồi xổm trên hành lang, giơ tay thử hơi thở của người trên mặt đất. May mắn, các nàng ấy chỉ là sợ hãi ngất đi thôi.
Nhìn quần áo họ thì chắc là một tiểu thư và nha hoàn của nàng ấy. Hai người tản bộ bên ngoài, trùng hợp gặp phải cảnh đáng sợ này, tiếng thét vừa rồi chắc do bọn họ kêu lên trước khi hôn mê.
Nếu người đã không sao thì Minh Hoa Thường cũng yên tâm rồi, nơi này không nên ở lâu, vẫn nên nhanh chóng gọi người tới cho thỏa đáng. Minh Hoa Thường phát hiện một lúc lâu rồi mà Nhậm Dao vẫn chưa đi qua, vừa quay đầu lại mới phát hiện Nhậm Dao bị kẹt ở giữa đường, ngơ ngác đối mặt với thi thể của nữ tử, giống như bị bóng đè.
Minh Hoa Thường vội vàng gọi một tiếng: "Nhậm tỷ?"
Nhậm Dao không biết bản thân bị làm sao, dường như bị hốc mắt trống rỗng đầy máu kia bắt lấy. Rõ ràng lý trí đang thét lên nhưng lại không thể rời mắt. Nàng loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, một đôi tay ấm áp phút chốc ôm chặt cánh tay nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Nhậm Dao đi giống như rối gỗ rất lâu, ngẩn ngơ giương mắt, nhìn thấy Minh Hoa Thường đang nhìn mình đầy lo lắng. Cuối cùng nàng cũng thoát ra từ nỗi hoảng sợ như bị nữ quỷ bắt lấy kia, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì té xuống đất.
Minh Hoa Thường vội vàng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng: "Không sao rồi không sao rồi. Giờ chúng ta đi gọi người tới."
Nàng vừa dứt lời, một loạt ánh lửa chiếu sáng tường viện, tiếng người hỗn độn truyền đến từ sau tường. Trên yến hội có nhiều khách khứa như vậy, có lẽ người ở đó cũng nghe thấy tiếng thét nên kéo nhau tới tìm tòi hư thực.
Một bóng người thon dài màu đỏ xuất hiện đầu tiên, hắn cầm theo đèn lồng, ánh lửa chiếu vào trên mặt hắn, càng làm nổi bật màu da như ngọc, mắt như sao trời.
Đối phương cũng nhìn thấy các nàng, hắn không nói chuyện, chân dài bước ra, chưa đến hai bước đã đi đến trước mặt Minh Hoa Thường. Hắn cẩn thận quan sát Minh Hoa Thường từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn mấy người trên mặt đất và thi thể đang treo ở đằng trước, hỏi: "Muội không sao chứ?"
"Muội không sao." Minh Hoa Thường nắm lấy tay Minh Hoa Chương, nói: "Nhị huynh, nơi này có người chết, chẳng biết tại sao mà cả mắt cũng bị móc ra. Hai người trên mặt đất có lẽ bị dọa ngất, mau đi gọi lang trung tới."
Minh Hoa Chương nhét đèn lồng vào tay Minh Hoa Thường, đi kiểm tra hơi thở của hai người trên mặt đất trước, sau đó đến gần nhìn thi thể nữ tử treo trên xà. Hiện tại cơ thể Nhậm Dao vẫn còn tê dại, nàng nhìn ra xa, không thể tin nổi: "Rốt cuộc thì lúc ở nhà huynh muội các ngươi sống cuộc sống thế nào vậy? Đều không sợ à?"
Minh Hoa Thường đương nhiên là sợ, nhưng thứ nàng sợ không phải là thi thể máu me kia, mà là nguy hiểm ẩn núp trong bóng đêm.
Nếu như chỉ có một mình Minh Hoa Thường, chắc chắn nàng không dám ở lại đây, may mà có Nhậm Dao ở cùng. Ban ngày nàng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng lúc dùng thương của Nhậm Dao, tin chắc là dù có gặp phải kẻ ác thì Nhậm Dao cũng có thể tóm được kẻ đó, bởi vậy Minh Hoa Thường mới dám đứng ở chỗ này. Hiện tại Minh Hoa Chương đã tới, thì nàng càng không sợ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Minh Hoa Chương đi vòng quanh thi thể nữ tử xem xét, cuối cùng ngừng lại không di chuyển nữa. Minh Hoa Thường tò mò, cầm đèn lồng đi qua: "Nhị huynh, sao vậy?"
Ban nãy trời tối, Minh Hoa Thường không nhìn kỹ, lúc này có ánh đèn mới phát hiện mình biết nữ tử trên xà nhà, chính là thị nữ mới chỉ đường cho nàng không lâu.
Nhưng mà càng khiến người ta rùng mình vẫn là dòng chữ bằng máu trên mặt đất.
"Người nhìn ta, chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!