Chương 45: (Vô Đề)

Tháng Tư xuân về, hương thơm tan hết, đầu cành vốn rực rỡ sắc màu nay chỉ còn lại vài nhụy hoa tàn, nhưng sự nhiệt tình của bách tính ở Thần Đô vẫn không hề giảm đi một chút nào cả, vì đã đến mùa hoa mẫu đơn nở.

Ngày xuân trăm hoa khoe sắc, ganh đua sắc đẹp, duy chỉ thiếu mỗi mẫu đơn. Mãi cho đến khi xuân đã đi qua, nụ hoa mẫu đơn mới chầm chậm bắt đầu nở ra. Sắc hoa vừa hé, những loài hoa đã rộ nở từ ba tháng trước đều trở nên vô hình.

Chỉ có mẫu đơn mới thật sự là bực quốc sắc, hoa nở cũng đủ sức làm chấn động cả kinh thành.

Thần Đô ngựa xe như nước, giờ phút này đây, bất kể có là thế gia hay bách tính thì đều trở nên bình đẳng như nhau – đều chen nhau trong vườn hoa Lạc Dương thưởng thức "dung mạo" của "vua các loài hoa". Các loại tiệc ngắm hoa, tiệc thưởng hoa mẫu đơn, tiệc Lưu Thủy thi nhau kéo đến không dứt. Trong phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân cũng đang nhắc tới chuyện ngắm hoa.

Năm nào hoa mẫu đơn ở Lạc Dương cũng rộ nở, nhưng năm nay thì lại khác, năm nay đã sắc phong Thái tử. Không chỉ có thế, trong cung cũng có truyền tới tin tức, nói rằng Nữ hoàng có ý dời đô. Đối với những cựu thần từ đời Vĩnh Huy [*] mà nói, việc này cũng giống như là một viên "cường tâm hoàn" vậy, Minh lão phu nhân cũng vui vẻ tận mấy ngày liền, đến cả căn bệnh phong thấp đã đeo bám triền miên nhiều năm cũng không còn khiến bà thấy đau nữa.

[*] Đời Vĩnh Huy là thời đại dưới quyền cai trị của vua Đường Cao Tông – Lý Trị thời nhà Đường Trung Quốc, từ năm 649 đến năm 683.

Giờ Thìn, đám người Minh gia tụ tập lại cùng nhau, họ vấn an lão phu nhân theo như thường lệ. Ánh mắt Minh lão phu nhân chậm rãi đảo qua một vòng quanh từ đường, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Rất tốt, may mà trong những năm gần đây, bà luôn giữ tâm trạng bình thản, luôn tin chắc rằng, rồi sẽ có một ngày Lý gia "ngược gió xoay người", cho nên bà vẫn luôn kìm nén, không làm mai cho đám cháu trai cháu gái trong nhà. Bây giờ thì, xem ra là bà cũng có năng lực dự đoán đấy chứ.

Mấy năm trước Minh gia thất thế, dẫu có bỏ nữ nhi ra để leo lên quyền thế đi chăng nữa, thì nhà họ có thể dựa vào người tốt lành nào được đây? Nhưng bây giờ thì đã khác trước rồi, việc Hoàng đế đời tiếp theo sẽ mang họ Lý là kết cục đã được định sẵn rồi. Bọn họ là lão thần tiền triều, nhiều năm nghiêm cẩn tuân thủ nghĩa quân thần, chờ đến khi tân hoàng nắm quyền, lẽ nào họ còn cần phải sợ rằng tân hoàng sẽ không nhớ đến những điều tốt đẹp của bọn họ nữa hay sao?

Nhưng Cao Tông và Thái tử Chương Hoài đã qua đời nhiều năm, khó tránh khỏi tình cảnh "người đi trà lạnh". Minh gia không có nhiều tình nghĩa với vị Thái tử bây giờ, đến khi Thái tử đăng cơ, chưa thể chắc rằng bên cạnh ngài đã có vị trí cho Minh gia. Cho nên, vẫn phải lấy nhân duyên của nhi nữ ra để "lót đường".

Bây giờ, tổng cộng Minh gia tam phòng còn có ba nữ hài, ba lang quân, lớn nhất là Minh Dư mười bảy tuổi, nhỏ nhất là Minh Chước mười ba tuổi, đều đã bước vào tuổi làm mai rồi, cần cấp độ tuổi tác nào thì họ cũng đều có đủ cả, có thể nói là, "không gian điều phối" vô cùng rộng rãi.

Minh lão phu nhân càng nhìn thì lại càng thấy vui mừng, ánh mắt bà chuyển sang nhìn Minh Hoa Thường. Thiếu nữ có dung nhan cực kỳ xinh đẹp, hôm nay nàng mặc một cái áo ngắn màu đậu đỏ, váy dài màu vàng nhạt, trên vai có quàng khăn lụa màu lam. Nàng ngồi dưới ánh mặt trời, trông nàng giống như là một đóa hải đường trong sáng non mềm vậy.

Tiếc thay, lại là một đứa không có bản lĩnh gì, Minh lão phu nhân lại cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Bà đã khuyên bảo Trấn Quốc Công cưới vợ kế từ lâu lắm rồi, nhưng mãi mà Trấn Quốc Công lại chẳng chịu. Chỉ cần đại phòng lại có thêm một đích nữ nữa thôi, thì Minh lão phu nhân bà đây đâu cần phải nâng đỡ cái đứa bất tài này nữa làm gì đâu?

Minh lão phu nhân nghĩ đến đây thì chậm rãi lên tiếng: "Các ngươi đều đã nghe nói về chuyện dời đô rồi chứ?"

Mọi người ngừng nói chuyện, đều nhìn về phía Minh lão phu nhân. Minh nhị phu nhân cẩn thận xác nhận: "Con dâu có nghe nói."

Minh lão phu nhân lạnh nhạt "ừ" một tiếng, nói: "Gốc rễ của Minh gia chúng ta là ở Trường An, trở về cố đô là chuyện tốt. Loại chuyện lớn như dời đô không phải là chuyện có thể thu xếp thỏa đáng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn có một số việc nhà chúng ta có thể chuẩn bị trước. Trấn Quốc Công, tòa nhà ở thành Trường An vẫn luôn là do ngươi quản lý, những năm qua phủ Quốc Công thế nào?"

Trấn Quốc Công nói: "Mẫu thân cứ yên tâm, ta đã để lão bộc ở lại trông coi, mỗi năm đều có phái thợ chuyên đến tận nơi để quản lý, chưa từng để hoang nơi ấy bao giờ. Nhưng dẫu sao thì cũng đã mười lăm năm không có người ở rồi, chỉ sợ là sẽ có nhiều chỗ bị nấm mốc, dù gì thì cũng phải tu sửa lại hết tất cả một lần rồi mới có thể vào ở được."

Trong mắt Minh lão phu nhân hiện lên vẻ thất vọng: "Ấy vậy mà đã qua mười lăm năm rồi à. Lúc mới đến Lạc Dương thì nhìn cái gì cũng thấy không quen, chỉ mới quay đầu nhìn lại một cái thôi mà đã trở thành mười lăm năm chưa quay về rồi."

Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng thở dài theo, mà phía bên đám tiểu bối [*] lại không có động tĩnh gì. Đối với đời thứ ba của Minh gia mà nói, kể từ khi bọn họ có ký ức cho đến nay, họ vẫn luôn sống ở Lạc Dương, thế nên, họ thật sự không thể hiểu được tình cảm mà các vị trưởng bối dành cho Trường An.

[*] Tiểu bối ở đây là con cháu, những người có bối phận nhỏ hơn trong dòng tộc.

Minh lão phu nhân nhìn ánh mắt mờ mịt của đám cháu gái, bà lại càng thêm phần thổn thức: "Ta vẫn còn nhớ rất rõ, lúc bệ hạ Cao Tông dời đô đến Lạc Dương, nhị lang và nhị nương chỉ vừa mới được sinh ra thôi. Đã làm khó cho các ngươi rồi, lúc đó các ngươi vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi, vừa mất mẫu thân mà đã phải đi theo triều đình dời đô đến Lạc Dương.

Từ thuở nhỏ huynh muội các ngươi đã không khiến cho người ta phải lo lắng nhiều rồi, hai đứa được bọc trong tã lót và đặt nằm cạnh nhau, cả ngày đều không khóc, cũng chẳng quấy phá gì. Nhưng chỉ cần ôm một trong hai đứa lên thôi thì đứa kia sẽ gào khóc lên ngay tức thì. Nha hoàn hết cách, chỉ có thể để cho hai người các ngươi chen nhau mà nằm trong một chiếc nôi nhỏ, đến cả lúc nhũ mẫu cho bú cũng phải vừa cho một đứa ăn vừa ôm đứa kia."

Nhớ lại tuổi thơ của con cái mình, Trấn Quốc Công cũng phải cảm thán: "Đúng vậy. Khi còn bé nhị nương đã biết giữ đồ ăn, lúc bú sữa cũng bú rất mạnh, như thể là có người giành với con bé ấy. Dù có sặc đến nấc lên đi chăng nữa thì ngón tay vẫn phải nắm chặt lấy nhị lang. Nhị lang cũng nhường nhịn con bé nó lắm, bị giành ăn không khóc, mặt bị nhị nương véo đỏ cũng không khóc, ngày ngày tỉnh ngủ là lại im lặng ngắm đỉnh màn, còn bé mà đã có phong thái của bậc quân tử rồi."

Lúc đó Tam phu nhân còn chưa được rước vào cửa, bà ấy cười nói: "Hóa ra từ nhỏ nhị lang và nhị nương đã thân thiết với nhau như thế rồi, quả không hổ là cặp sinh đôi long phượng."

Minh Hoa Thường chẳng nhớ gì về chuyện này cả. Nhưng bị trưởng bối nhắc về chuyện hồi bé nàng bú sữa như thế nào ngay trước mặt mọi người như thế này, thì quả thật là chẳng vẻ vang gì.

Hơn nữa, Minh Hoa Thường không nhịn được mà thầm oán rằng, phụ thân hơi phân biệt đối xử với huynh muội bọn họ rồi đấy, nàng nắm lấy Minh Hoa Chương không buông là vì muốn giữ đồ ăn, Minh Hoa Chương không tranh không giành thì là quân tử cơ à? Đó rõ ràng là do huynh ấy không giành lại nàng cơ mà.

Minh Hoa Thường lúng túng duy trì nụ cười, Minh Hoa Chương cũng thấy hơi xấu hổ. Hắn khẽ ho một tiếng, ánh mắt Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân chuyển qua, vừa hay ngăn không cho bọn họ tiếp tục hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ nữa.

Hắn cũng không tò mò về chuyện bú sữa, không cần phải nhắc tới nữa.

Minh Hoa Chương nói: "Phụ thân, tổ mẫu, con muốn tham gia khoa cử, vừa hay bây giờ cũng là lúc nhà cũ của phủ Quốc Công cần được tu sửa lại, chẳng thà cứ để con đi Trường An quản lý Công phủ, thuận tiện tìm một nơi thanh tịnh để chuẩn bị khoa khảo."

Khi Minh Hoa Chương nói ra những lời này thì tất cả mọi người, từ trong cho đến ngoài đều trở nên yên tĩnh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, đến cả tiểu nha hoàn đứng ngoài phòng cũng không nhịn được mà nhìn vào, lặng lẽ quan sát tình hình bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!