Sau khi nghe thấy thi thể biến mất, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao liếc nhau, đều sinh ra cảm giác không rét mà run, bóng ma chập chờn, cây hòe đang đong đưa ngoài phòng giống như vô số móng vuốt quỷ, bao phủ trên bầu trời Ngỗi gia.
Tất cả tình huống khác thường xuất hiện sau khi Ngỗi Bạch Tuyên chết, Minh Hoa Thường mơ hồ cảm thấy vấn đề then chốt là ở cái xác đã biến mất kia. Nàng trầm ngâm một lát, chần chờ hỏi: "Có khi nào là nhị nương tử không chết, cái gọi là xác chết chỉ là do các ngươi nhìn nhầm không?"
"Đó là đại lang quân thấy tận mắt." Nha hoàn mở to hai mắt, hoảng sợ nói: "Ngày đó sau khi bọn họ phá cửa ra, mấy gã sai vặt nhìn thấy nhị nương tử nằm trên mặt đất, trên cổ còn đang chảy máu thì đều sợ hãi. Chỉ có đại lang quân đi vào, nhìn kỹ, nói nhị nương tử chết rồi, sai người mau chóng đi báo tin. Người sống và người chết khác nhau như vậy, sao đại lang quân có thể nhìn nhầm được."
Cũng phải, Ngỗi Mặc Duyên cũng từng học làm con rối, không có khả năng không phân biệt được người giả và người thật. Minh Hoa Thường đột nhiên ý thức được gì đó, hỏi: "Ngỗi Mặc Duyên sai hạ nhân đi báo tin, thế hắn thì sao?"
Câu hỏi này khiến nha hoàn mắc kẹt, nàng ấy cắn môi, nói không chắc chắn: "Không rõ lắm, hẳn là đại lang quân đứng ở cửa trông coi?"
Minh Hoa Thường hỏi: "Nói cách khác, sau khi phát hiện Ngỗi Bạch Tuyên chết, ngoài Ngỗi Mặc Duyên ra không có ai biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì. Chờ lúc Ngỗi chưởng quỹ đến thì thi thể đã biến mất?"
Nha hoàn chần chờ nói: "Chắc là vậy."
Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu, hỏi: "Ngỗi Bạch Tuyên bị nhốt trong công xưởng mấy ngày?"
Điều này nha hoàn biết, chẳng tốn công sức gì đã nhớ ra: "Mười bốn tháng Hai, nhị nương tử và đại lang quân, tam nương tử cãi vã, sau đó lại cãi nhau với chưởng quỹ, bị chưởng quỹ nhốt vào công xưởng. Chuyện này ầm ĩ rất to, tất cả mọi người kinh hồn bạt vía, cho nên nô tỳ nhớ rất rõ. Ngày hôm sau, cũng chính là chạng vạng tối mười lăm tháng Hai, người đưa cơm phát hiện đồ ăn vẫn còn nguyên, hắn ta không dám đi hỏi chưởng quỹ, bèn đi tìm đại lang quân xin chỉ thị.
Đại lang quân cầm chìa khóa tới công xưởng khuyên nhị nương tử ăn cơm. Ai ngờ ngài ấy gọi rất lâu mà bên trong vẫn không có ai trả lời, ngài ấy đẩy cửa ra nhưng không được. Đại lang quân cảm thấy không đúng, sai người phá cửa, rồi phát hiện nhị nương tử đã chết."
"Trong khoảng thời gian hai ngày một đêm này, chỉ có một mình Ngỗi Bạch Tuyên ở lại trong công xưởng thôi à?" Minh Hoa Thường hỏi.
"Vâng." Nha hoàn nói: "Chưởng quỹ tức giận, hạ nhân nào dám đuổi tới trước mặt khiến người chán ghét, cho nên hai ngày đó không ai dám tới gần công xưởng, chúng nô tỳ đều đi đường vòng."
Không ai dám tới gần công xưởng, ngược lại là nói, nếu có người tiến vào công xưởng trong lúc đó, căn bản không ai phát hiện được.
Minh Hoa Thường hỏi: "Vừa rồi ta nghe ngươi nói là Ngỗi Mặc Duyên cầm theo chìa khóa tới công xưởng, lúc ấy trên cửa có khóa?"
"Đúng vậy." Nha hoàn thở dài: "Không biết nhị nương tử nói gì với chưởng quỹ, dù sao cũng khiến chưởng quỹ tức điên, sai người nhốt nàng ấy trong công xưởng hối lỗi, không cho phép bất kỳ ai xin tha giúp. Cũng chỉ có đại lang quân có tình cảm sâu nặng với chưởng quỹ mới dám mạnh mẽ mở cửa."
Minh Hoa Thường nghĩ thầm Ngỗi Nghiêm Thanh quả đúng là một thương nhân đủ tư cách, để đồ đệ đóng cửa hối lỗi còn muốn nhốt vào trong công xưởng, vừa bị nhốt vừa làm con rối, quả là không hề lãng phí chút giá trị thặng dư nào.
Minh Hoa Thường hỏi: "Khóa ngoài công xưởng là kiểu gì, ai có chìa khóa?"
"Chưởng quỹ kiếm ăn bằng tay nghề, rất kiêng kỵ việc bị người học trộm kỹ năng, cho nên loại khóa ở công xưởng là loại chặt chẽ khó mở nhất, cửa sổ cũng đóng kín suốt, chỉ để lại một cửa sổ để đưa cơm. Dù sao có đôi khi quý nhân muốn hàng gấp, công xưởng phải tăng ca suốt đêm, chưởng quỹ cũng sẽ khóa cửa công xưởng lại, miễn cho người ngoài quấy rầy hoặc học trộm, chỉ sai một người chuyên đưa cơm thôi."
Nha hoàn một năm một mười nói hết: "Còn về chìa khóa, chưởng quỹ, đại lang quân, nhị nương tử, tam nương tử đều có."
Công xưởng khác với nhà kho, công xưởng thường xuyên phải dùng, để cho tiện, mỗi đồ đệ đều có một cái chìa khóa. Minh Hoa Thường gặp khó khăn, nếu vậy thì mặc dù công xưởng có bị khóa lại nhưng cũng không tính là một cái mật thất kín kẽ, có rất nhiều người có điều kiện tránh né ánh mắt của người khác để tới công xưởng, cũng không thể xác định là ai.
Minh Hoa Thường nói: "Tiếc cho Ngỗi Bạch Tuyên còn trẻ tuổi mà đã chết, nhưng thời gian vẫn trôi đi, sau khi nàng ấy chết, trong phủ có sắp xếp gì không? Ví dụ như hôn sự giữa Ngỗi Bạch Tuyên và Ngỗi Mặc Duyên xử lý như thế nào, và ai kế thừa công xưởng?"
Nha hoàn lắc đầu: "Chuyện này chưởng quỹ chưa nói. Có điều đại lang quân và tam nương tử vốn có tình, lúc trước có nhị nương tử ngăn ở giữa không cách nào nói rõ, sau này, hẳn hai người bọn họ có thể thuận lý thành chương ở bên nhau..."
Nha hoàn chưa nói xong, ánh mắt Nhậm Dao chợt ngưng lại, bỗng chốc quay đầu: "Ai?"
Minh Hoa Thường và nha hoàn giật mình, nha hoàn cho rằng lại có ma quỷ quấy phá, sợ đến lùi lại, Nhậm Dao đã chạy đến bên cửa sổ, kéo mạnh cửa ra.
Ngoài cửa sổ trồng một hàng cây hòe, lặng lẽ đứng thẳng đong đưa cành lá, cách đó không xa có một hoa nô xách dụng cụ đi về phía các nàng, nhìn thấy cửa sổ đột nhiên mở ra cũng giật mình hoảng sợ.
Minh Hoa Thường và nha hoàn cũng đi qua, Minh Hoa Thường nhìn thấy mặt của đối phương thì lắp bắp kinh hãi. Ông ấy đi đường hơi khập khiễng, trên mặt đầy những vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, một vết sẹo nghiêm trọng nhất vắt ngang qua mũi, gần như cắt ngang cả khuôn mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nha hoàn nhìn thấy ông ấy thì tức giận nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì, ai bảo ngươi tới?"
Hoa nô khom lưng, cúi đầu nói: "Lão nô tới cắt tỉa cây cối."
"Hoa nô trong phủ ạ, phụ trách chăm sóc cây cối hoa cỏ trong viện." Nha hoàn quay sang Hoa nô, lại đổi sang vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đồ vừa già vừa xấu, cẩn thận khiến khách quý sợ hãi, còn không mau cút đi!"
Hoa nô khom lưng với nha hoàn, nhìn rất nghe lời, cầm theo cây kéo dụng cụ các thứ rồi rời đi. Minh Hoa Thường nhìn theo bóng lưng của Hoa nô, đột nhiên kêu dừng: "Chờ đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!