"Thôi lang quân, ngài đi bên này." Ngỗi Nghiêm Thanh tự mình dẫn đường, nói: "Đây cũng là kho, những con rối tốt nhất của Ngỗi gia đều ở bên trong. Lang quân nhìn xem, ngài muốn kiểu nào?"
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chậm rãi bị đẩy ra, dường như có những hạt bụi li ti bay lên khỏi mặt đất. Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đứng ở cửa, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng tối tăm.
Nhà kho ẩm ướt lạnh lẽo, quanh năm không thấy ánh mặt trời, đứng ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh âm u. Nhưng trái lại, trong kho vô cùng chật chội.
Con rối treo đầy trên tường, vì muốn thể hiện sự linh hoạt của con rối nhà mình, Ngỗi gia bẻ khớp nối của chúng thành đủ loại tư thế, mỉm cười nghênh đón khách tới.
Con rối làm cho người chết, cho nên nước sơn đều dùng màu sắc đậm và dày, ngay cả nét mặt của chúng nhìn cũng vô cùng khoa trương.
Trên mặt chúng nở nụ cười, giữ nguyên một động tác yêu cầu độ khó cao, không nhúc nhích, giống như đang cố gắng tỏ vẻ thân thiện, lại mang tới cảm giác âm u quá mức do quá cố tình.
Bị nhiều con rối cười ngọt ngào nhìn chằm chằm, sống lưng Tạ Tế Xuyên không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng Minh Hoa Chương chỉ dừng lại ở cửa một lúc rồi nhanh chân đi vào kho.
Đi lại giữa những con rối tinh xảo đẹp đẽ, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó càng thêm mãnh liệt. Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn quen những vật này, không cảm thấy khác thường, giới thiệu cho Minh Hoa Thường từng con một.
Ngỗi Nghiêm Thanh giới thiệu một lượt về những con rối bán đắt hàng nhất của Ngỗi gia, Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng không hài lòng lắm.
Ngỗi Nghiêm Thanh chần chừ hỏi: "Thôi lang quân, ngài muốn con rối thế nào?"
Minh Hoa Chương nói: "Ngỗi chưởng quỹ, những con rối này đều sản xuất hàng loạt à?"
Sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng lại, ngẩn ra một lúc rồi mới cười nói: "Những con rối của Ngỗi gia chúng ta đều được điêu khắc thủ công, từng bộ phận đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Điểm này xin Thôi lang quân yên tâm."
"Ta biết." Minh Hoa Chương nói: "Nhưng mặc dù Thôi thị bất tài, cũng còn chưa đến mức khiến người coi thường. Tổ mẫu vì bọn ta mà lo nghĩ cả đời, nếu như xuống đất rồi chỉ có thể dùng những nô bộc tầm thường, nơi nơi kém người một bậc, chẳng phải là con cháu bất hiếu?"
Ngỗi Nghiêm Thanh làm mua bán với tầng lớp trên, cho dù là con rối bình thường nhất cũng vẽ cực kỳ xa hoa. Nhưng quyền quý không bao giờ thiếu tiền, kiêng kỵ nhất là giống với người khác.
Cho nên không thiếu quyền quý đến Ngỗi gia đặt làm riêng, quý hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải có một không hai. Bằng không ngày sau xuống địa phủ, dùng nô bộc có đầy rẫy ngoài đường, bọn họ biết giấu mặt vào đâu?
Cho nên yêu cầu của Minh Hoa Chương cũng không tính là quá đáng, thế gia ấy mà, cao ngạo một chút rất bình thường. Mặc dù loại đơn hàng này phiền phức, nhưng hẳn là đơn lớn, Ngỗi Nghiêm Thanh nên vui vẻ mới đúng. Mà Ngỗi Nghiêm Thanh nghe vậy lại chần chờ một lát mới nói: "Thôi lang quân coi trọng Ngỗi gia, tới Ngỗi gia đặt làm con rối, là phúc của tiểu dân.
Nhưng làm theo đơn hàng riêng cần thời gian, có lẽ lang quân phải đợi mấy này."
Minh Hoa Chương nói: "Vừa lúc ta muốn đến thăm bạn cũ ở Lạc Dương, đợi ngươi thêm chút thời gian cũng không sao. Những thứ này đều quá bình thường, các ngươi đặt con rối được làm riêng theo yêu cầu ở đâu?"
Làm con rối riêng cho nhà quyền quý, chắc chắn không thể bày ra, Ngỗi Nghiêm Thanh vô thức nhíu mày: "Những con rối kia còn chưa làm xong, đặt ở công xưởng. Công xưởng lộn xộn, sợ rằng sẽ mạo phạm lang quân. Xin lang quân đến phòng chờ một lát, để ta đi lấy con rối."
"Không cần." Minh Hoa Chương nói, đã bước ra ngoài: "Chuyển đến dọn đi lãng phí thời gian. Ta nhớ ngươi vừa nói công xưởng ở hướng này, tự ta đi xem là được."
Bước chân Minh Hoa Chương vừa ổn vừa nhanh, Ngỗi Nghiêm Thanh chỉ thoáng thất thần một lát mà hắn đã đi xa. Ngỗi Nghiêm Thanh vội vàng đuổi theo ra ngoài: "Thôi lang quân, xin dừng bước."
"Ngỗi chưởng quỹ." Tạ Tế Xuyên gọi giật ông ta từ phía sau, cười chỉ vào nhà kho: "Ông mặc kệ những thứ này à?"
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn cửa khó đang mở rộng lại nhìn sang Minh Hoa Chương, cuối cùng vẫn không yên tâm đưa chìa khóa cho người khác, chỉ có thể ra hiệu quản gia nhanh đuổi theo Minh Hoa Chương, mình thì quay về khóa cửa. Tạ Tế Xuyên nhìn động tác của Ngỗi Nghiêm Thanh, nói: "Nhìn ổ khóa này trông rất rắn chắc, Ngỗi chưởng quỹ, nhà kho có mấy chìa khóa?"
"Chỉ có một cái trên người ta." Ngỗi Nghiêm Thanh thành thạo khóa lại: "Chuyện này liên quan tới tay nghề kiếm cơm của tiểu dân, không dám qua loa."
Tạ Tế Xuyên chậm rãi "à" một tiếng, nghiêm túc nói: "Đang khóa, chìa khóa để ở chỗ Ngỗi chưởng quỹ, vậy thì con rối chạy ra như thế nào? Hay là thật sự có ma quỷ quấy phá?"
Tay Ngỗi Nghiêm Thanh khẽ run rẩy, lỡ tay làm rơi chìa khóa. Tạ Tế Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cười đưa cho Ngỗi Nghiêm Thanh: "Chưởng quỹ cẩn thận, cầm chắc vào."
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn Tạ Tế Xuyên đang cười ôn hòa trước mặt, không biết sao lại cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn những con rối kia.
Ngỗi Nghiêm Thanh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại sinh ra suy nghĩ không hợp lẽ thường này. Có lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến ông ta mệt mỏi.
Ngỗi Nghiêm Thanh nhận lấy chìa khóa, cười nói cảm ơn. Trải qua phần gián đoạn này, Minh Hoa Chương đã sớm biến mất không còn bóng dáng. Ngỗi Nghiêm Thanh bước nhanh đuổi tới công xưởng, quả nhiên quản gia căn bản không ngăn được Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Chương đứng trước cửa phòng đóng chặt, chậm chạp đi qua đi lại rồi ngoái lại hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, không phải ông nói đã xử lý xong rồi à? Sao còn dán phù ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!