Chương 32: Mặc Duyên

Minh Hoa Thường đang thì thầm nói chuyện với Tạ Tế Xuyên, đột nhiên nhận ra tất cả mọi người đang nhìn về phía họ. Nàng lúng túng dừng lại, lúc này mới phát hiện nàng chỉ chú ý nói chuyện với Tạ Tế Xuyên, không biết từ lúc nào mà đầu họ đã sắp áp sát vào nhau.

Minh Hoa Thường vội vàng lùi lại, ngoan ngoãn đi đến cạnh Minh Hoa Chương: "Huynh trưởng."

Hiện tại nàng còn chưa biết Minh Hoa Chương sắp xếp cho mình thân phận gì, không dám gọi bậy, nhưng ngoan ngoãn gọi huynh trưởng kiểu gì cũng không sai được. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như trời vừa ngừng tuyết, mặc dù sáng tỏ nhưng không có nhiệt độ, nói: "Theo sát ta."

Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn, cười nói: "Thôi lang quân và lệnh muội quả là huynh muội tình thâm. Thôi gia không hổ là thế gia vọng tộc, không chỉ lang quân và nương tử từng người phong thái trác tuyệt, ngay cả tình cảm cũng tốt đến vậy."

Tạ Tế Xuyên ở phía sau cười nói: "Quản gia cất nhắc, trên đường tới đây có nghe nói Ngỗi chưởng quỹ thu dưỡng ba đồ đệ, không câu nệ nam nữ, vẫn luôn coi như con ruột mà dốc lòng dạy dỗ. Ngỗi chưởng quỹ trạch tâm nhân hậu, khó trách có thể làm buôn bán phát đạt như vậy."

"Nào có, nào có." Quản gia cười đưa đẩy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của ông ta hơi miễn cưỡng. Lúc này, trong Ngỗi trạch truyền đến tiếng cười khàn khàn: "Khách quý tới cửa, không tiếp đón từ xa. Thất lễ, thất lễ."

Năm người Minh Hoa Chương quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh vang lên. Nam tử đi đầu tiên mặc một bộ trường bào, khuôn mặt ông ta trắng nõn, hai mắt sáng ngời, để râu cũng không che đậy được dung mạo tuấn tú của ông ta, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ cũng là một nam tử điển trai. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng không hề mập mạp, lúc đi đường còn rất có nhịp điệu, tư thái có thể nói là trang nhã.

Đây chắc là gia chủ Ngỗi gia... Ngỗi Nghiêm Thanh. Minh Hoa Thường hơi bất ngờ, nghe giọng nàng còn tưởng là một lão nhân suy yếu, không ngờ bản thân Ngỗi Nghiêm Thanh lại có thể gọi là tuấn tú.

Tướng mạo đẹp như vậy, tại sao lại có một giọng nói trầm khàn khó nghe vậy chứ?

Sau lưng Ngỗi Nghiêm Thanh còn có một người trẻ tuổi đi theo. Nam tử kia nhìn khoảng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, là tướng mạo ngay thẳng rất khiến người ta có cảm tình. Đáng tiếc trạng thái tinh thần của hắn ta không tốt lắm, nhìn hoảng hốt, ảnh hưởng tới vẻ tuấn lãng của hắn ta.

Ngỗi Nghiêm Thanh chào hỏi Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương đáp lễ, chờ đến lúc mọi người đứng lại, Ngỗi Nghiêm Thanh chỉ vào người trẻ tuổi sau lưng: "Đây là đại đồ đệ Ngỗi Mặc Duyên của tiểu dân, liệt đồ bất tài, khiến Thôi lang quân chê cười rồi."

Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn về phía Ngỗi Mặc Duyên, trong giọng điệu âm thầm tạo áp lực: "Mặc Duyên, còn không mau qua vấn an khách quý."

Hiện tại thế gia suy thoái, giai cấp nhân sĩ dùng khoa cử làm đại biểu đứng lên, thế gia sớm đã đánh mất quyền lên tiếng trên triều đình. Nhưng ảnh hưởng khi bị môn phiệt thống trị hơn trăm năm không phải một chốc một lát là có thể xóa bỏ. Dân chúng vẫn cực kỳ tôn sùng thế gia, đặc biệt là năm họ bảy tộc là đại biểu có thanh danh lớn nhất hiện tại, được hưởng danh vọng rất cao trong dân gian.

Mấy năm này Ngỗi Nghiêm Thanh thường xuyên gặp được quyền quý, mua sắm con rối nhà bọn họ cũng không thiếu quan lớn như Tể tướng, vậy mà Thôi thị Bác Lăng cũng nghe nói về nhà bọn họ, thậm chí muốn tới tận nơi đặt hàng.

Đối với Ngỗi Nghiêm Thanh mà nói thì điều này là vinh dự vô cùng. Ông ta một lòng muốn bắt được mối buôn bán này, mà Ngỗi Mặc Duyên vẫn bày ra dáng vẻ không yên lòng, chuyện này thực sự khiến Ngỗi Nghiêm Thanh nổi giận.

Ngỗi Mặc Duyên đột nhiên nghe thấy tiếng của sư phụ, cả người rùng mình, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Sư phụ thứ lỗi, đồ nhi nhớ tới con rối còn chưa tô màu, vô ý thất thần."

Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn hắn ta một cái, quay người cười chắp tay với Minh Hoa Chương, nói: "Đồ nhi này của ta chưa thấy việc đời, khiến Thôi lang quân chê cười. Không biết lang quân muốn làm con rối kiểu gì, chỉ cần Ngỗi gia ta có thể làm được, nhất định sẽ ứng phó toàn lực, tuyệt đối không khiến lang quân thất vọng."

Minh Hoa Chương nói: "Tổ mẫu bị bệnh khó qua khỏi, ta theo lệnh bá phụ đến Lạc Dương mua sắm những thứ dùng sau khi qua đời. Đồ vật cho tổ mẫu dùng, tiền bạc chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải thỏa đáng. Trên đường tới đây ta có nghe nói, con rối nhà các ngươi từng gây ra chuyện rắc rối?"

Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng đờ, nói: "Sao lại như vậy? Cái khác ta không dám nói, nhưng bàn về con rối tùy táng, nói chúng ta thứ hai thì trong thành Lạc Dương không có người nào dám xưng thứ nhất. Những lời đó đều là lời đồn trên phố, không thể coi là thật."

"Thật à?" Minh Hoa Chương vẫn ra vẻ cao ngạo lạnh nhạt, không hề dao động, nói: "Nhưng ta còn nghe nói, con rối nhà các ngươi sẽ cắn trả chủ nhân, thậm chí gây ra án mạng?"

Con rối là đồ đi theo chủ nhân xuống âm phủ để hầu hạ, nếu như sẽ cắn ngược lại chủ nhân, vậy thì vấn đề sẽ to lắm. Ngỗi Nghiêm Thanh không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương, lại thấy vẻ mặt vị lang quân tuổi trẻ kia vẫn lạnh nhạt hờ hững, nói: "Thôi gia không quan tâm tới hư danh, chỉ có một chữ "hiếu" này, không cho phép qua loa dù chỉ mảy may.

Nếu như Ngỗi chưởng quỹ không tiện nói, vậy thì quên đi."

Minh Hoa Chương nói xong thì xoay người rời đi, phong thái cao ngạo tựa như không phải bọn họ tìm đến Ngỗi gia mua con rối, mà là Ngỗi gia thỉnh cầu muốn bán con rối cho họ họ. Minh Hoa Thường yên lặng hít một hơi, cứ thế mà đi? Có phải Minh Hoa Chương đang quá kiêu ngạo không?

Minh Hoa Thường nói thầm trong lòng, nhưng động tác lại không hề do dự, đi theo sát Minh Hoa Chương. Giang Lăng hơi chần chừ, bị Tạ Tế Xuyên đưa mắt ra hiệu một cái, mạnh mẽ lôi đi.

Bọn họ đi xuống bậc thang, chưa được mấy bước, sau lưng đã truyền tới giọng của Ngỗi Nghiêm Thanh: "Thôi lang quân dừng bước. Ôi, đều do ta trị gia không nghiêm. Ban đầu ta cảm thấy đây là việc xấu trong nhà, không tiện nói với người ngoài. Nếu Thôi lang quân để ý thì ta nói rõ ngọn ngành cho lang quân biết cũng không sao."

Giang Lăng trợn to mắt, nhìn sang Minh Hoa Chương với vẻ bất ngờ, thực sự nghi ngờ có phải Ngỗi Nghiêm Thanh có ham mê bị ngược đãi không. Minh Hoa Chương đã bày ra tư thái cao ngạo đến vậy, Ngỗi Nghiêm Thanh còn đuổi theo lấy lòng?

Giang Lăng không thể hiểu nổi.

Minh Hoa Chương cũng không bất ngờ vì chuyện này, hắn âm thầm nhìn Giang Lăng một cái, cảnh cáo hắn quản lý biểu cảm cho tốt, sau đó mới ung dung xoay người, hơi nhíu mày: "Ồ, xin chỉ giáo cho?"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài, nói: "Lời đồn cắn trả chủ nhân, có lẽ truyền ra từ nhị đồ đệ Ngỗi Bạch Tuyên của ta. Thật ra cũng không phải là con rối cắn trả, mà là... mà là đứa bé này giận dỗi ta, tự nhốt mình trong xưởng làm con rối, không ăn không uống. Ta cho rằng nó đang làm con rối nên không để ý tới nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!