Chương 28: (Vô Đề)

Minh Hoa Thường ăn khuya xong, bỗng quay sang nói với Chiêu Tài: "Chiêu Tài, ngươi lấy hết túi tiền của ta ra đây."

Chiêu Tài kinh ngạc, đã giờ này rồi, cũng không cần ra cửa, nương tử xem túi tiền làm gì? Nhưng Minh Hoa Thường đã yêu cầu nên Chiêu Tài cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lật hòm xiểng lấy túi tiền ra.

"Nương tử, đều ở đây cả rồi."

Minh Hoa Thường chọn lựa, nhíu mày hỏi: "Chỉ có mấy cái này thôi à?"

Chiêu Tài chần chờ hỏi: "Nương tử muốn kiểu thế nào? Nô tỳ bảo các nàng đi làm."

Loại đồ dùng bên người như túi tiền không tiện mua ở bên ngoài, đều là nữ quyến các phòng tự mình làm. Minh Hoa Thường không biết khâu vá, túi tiền và túi thơm của nàng đều do nha hoàn bên cạnh thêu.

Dù là nha hoàn của phủ Trấn Quốc Công thì cũng đã quen đi lại trong yến hội, làm túi tiền rất xinh xắn tao nhã, kiêng kỵ nhất là dùng màu đỏ thẫm, vàng đậm. Minh Hoa Thường tìm một lượt, không tìm được cái túi tiền màu đỏ nào phù hợp với yêu cầu của Hàn Tướng quân.

Hàn Tướng quân đã nói rõ là việc kiểm tra không thuộc quyền phụ trách của ông ấy, Minh Hoa Thường không biết người liên lạc, người liên lạc cũng chưa chắc đã từng gặp nàng. Cả hai đều phải nhờ vào túi tiền màu đỏ để chứng minh thân phận. Nếu dùng ít màu đỏ hoặc là quá lịch sự tao nhã, đối phương không nhìn ra thì phải làm sao?

Chuyện này liên quan tới phiếu cơm miễn phí nửa đời sau của nàng, Minh Hoa Thường không dám khinh thường, nói với Chiêu Tài: "Chiêu Tài, ngươi làm cho ta một cái túi tiền màu đỏ thuần, không cần trang trí, chỉ cần là màu đỏ thuần là được."

"Dạ?" Chiêu Tài ngây người, đây là yêu cầu gì thế? Túi tiền chẳng khác nào bộ mặt thứ hai của nương tử, làm thành màu đỏ thuần thì cũng tục quá rồi đó?

Chiêu Tài phát hiện thẩm mỹ của nương tử nhà các nàng càng ngày càng trắng trợn, nói một cách khéo léo: "Nương tử, có phải màu đỏ nổi bật quá không?"

"Thì phải nổi bật mới tốt." Minh Hoa Thường rất hài lòng với ý kiến của mình, nói: "Mau đi làm túi tiền đi, nhất định phải làm xong trong vòng bốn ngày đấy!"

Chiêu Tài hết cách, chỉ có thể nhận lệnh rời đi. Mới qua hai ngày mà túi tiền mới đã được làm xong.

Giống như lời dặn của Minh Hoa Thường, đỏ thuần không điểm xuyết bất kỳ một thứ gì, treo ở trên eo bắt mắt khỏi phải bàn.

Bọn nha hoàn thay nhau tỏ ý rằng có lẽ cái túi tiền này quá tươi tắn, Minh Hoa Thường cũng không để ý, vô cùng vui vẻ treo lên người mình, đi đến đâu cũng mang theo.

Mặc dù Minh Hoa Thường giản dị, nhưng không đến mức không có chút thẩm mỹ nào, nàng cũng biết là cái túi tiền này trông vô cùng vui mừng và trông không văn hóa lắm. Nhưng nếu như năm ngày sau nàng mới đột nhiên treo một cái túi tiền màu đỏ rực như vậy đi ra ngoài, thực sự quá khác thường. Nàng chỉ có thể giả vờ là rất thích nó, ngày ngày đeo bên người, mọi người nhìn quen thì cũng sẽ không chú ý.

Minh Hoa Thường bị khinh bỉ hai câu không nặng không nhẹ, nàng cũng không thèm để ý, chỉ thoáng chốc, ngày hẹn đã đến.

Ngày này, sau khi Minh Hoa Thường thỉnh an xong thì lập tức quay về phòng, ngáp hai cái rồi nói: "Đêm qua ta ngủ không ngon, phải ngủ bù một giấc. Các ngươi ra ngoài trông chừng, đừng vào quấy rầy ta. Nếu có người tới thì các ngươi cứ nói là ta đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ rồi nói."

Đi ngủ giữa ban ngày không tốt cho thanh danh, ai muốn bị dán tên tuổi lười biếng lên người chứ? Nhưng Minh Hoa Thường không thèm để ý, bốn nha hoàn cũng tiếp nhận một cách tốt đẹp, thậm chí tri kỷ buông màn xuống giúp Minh Hoa Thường, đốt huân hương rồi mới rón rén đóng cửa đi ra ngoài.

Minh Hoa Thường giả vờ nằm trong chăn, chờ sau khi người đi ra hết, nàng lặng lẽ xuống giường, đổi sang một bộ Hồ phục không quá nổi bật, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Nàng đã sớm thăm dò rõ tuyến đường, Minh Hoa Thường quen thuộc đi lại trong phủ Trấn Quốc Công, không kinh động đến ai, chẳng mấy chốc đã tới cửa sau.

Hôm qua nàng đã nghe ngóng, đội ngũ chọn mua của phòng bếp sẽ trở về vào giờ này, nàng trốn trong góc đợi một lúc, chẳng mấy chốc cửa sau đã trở nên náo nhiệt. Minh Hoa Thường thò đầu ra nhìn, chờ đúng thời cơ, rải một nắm đậu nành xuống mặt đất.

Gã sai vặt đang xách gà đi về phía phòng bếp, bàn chân bỗng trượt một cái. Hắn giãy giụa theo bản năng, không khỏi buông lỏng bàn tay đang nắm cánh gà, hai con gà lấy lại tự do, phành phạch bay lên, thoáng chốc lông gà đã bay đầy trời.

Gà kêu quang quác, chạy loạn khắp vườn, tất cả mọi người luống cuống, nô bộc trông coi cửa sau cũng không đoái hoài tới việc trông cửa nữa, vội vàng hỗ trợ bắt gà.

Đám người bận rộn nửa ngày, khó khăn lắm mới bắt được hai con gà, người giữ cửa lau mồ hôi quay về vị trí làm việc của mình. Hắn ta nhìn xung quanh một lượt, trong góc hẻo lánh không có ai ẩn núp, lập tức yên tâm uống nước nghỉ ngơi.

Lúc này Minh Hoa Thường đã chạy rất xa. Nàng ngoái đầu nhìn ra sau, không ai đuổi theo, bèn thả lỏng đi trên đường.

Ha, cho dù nàng nghênh ngang đi qua cửa chính phủ Trấn Quốc Công, có ai có thể nhận ra nàng chứ?

Nàng bước vô cùng tự tin, mới vừa đi hai bước, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc: "Nhị nương?"

Bắp chân Minh Hoa Thường khẽ run, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, giả vờ không nghe thấy, thật ra đang âm thầm tăng tốc. Nhưng giọng nói dễ nghe kia lại nhanh chóng chuyển từ nghi ngờ sang chắc chắn, bình tĩnh nói: "Nhị nương."

Minh Hoa Thường thầm khóc trong lòng, người ngông cuồng ắt có trời trừng phạt, người xưa thật sự không lừa ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!