Chương 27: Huyền - Hoàng

Hàn Hiệt nghẹn họng, bình tĩnh nhìn Minh Hoa Thường một cái.

Ông ta từng gặp nhiều tiểu thư nhà Công Hầu, xinh đẹp, bình thường, tài hoa hơn người, không học vấn không nghề nghiệp, hư vinh, kiêu căng, mỗi người mỗi tính, nhưng các nàng có một điểm giống nhau, đó là mắt cao hơn đầu.

Những tiểu thư quý tộc này, từ khi sinh ra chưa từng phải lo lắng về miếng cơm manh áo, không biết khó khăn của nhân gian, tất nhiên là coi tiền tài như rác. Các nàng chưa bao giờ có khái niệm kiếm tiền nuôi gia đình, mà càng để tâm tới việc giữ gìn ích lợi của gia tộc, giúp đỡ tiền đồ cho nhà chồng, dù rằng cái gọi là lợi ích của gia tộc... thật ra cũng không phải là lợi ích của các nàng.

Cho nên Hàn Hiệt đặt trọng tâm câu chuyện ở đoạn sau, đối với người buôn bán nhỏ có thể dùng tiền tài để dụ dỗ, nhưng đối với thiên kim Công phủ thì hiển nhiên là không được. Ông ấy nghe nói vị Minh nương tử này chưa đính hôn, thật ra miếng mồi chân chính mà Hàn Hiệt chuẩn bị cho nàng là chuyện hôn sự.

Nếu nàng thật sự có thể cung cấp tình báo có ích, để Nữ hoàng khai ân, tìm danh sách phát cho nàng một thánh chỉ tứ hôn là việc quá dễ dàng.

Nhưng mồi còn chưa tung ra mà cá đã cắn lên lưỡi câu thẳng. Nàng chủ động như vậy, kết hợp với việc Minh gia từng là thân tín của Thái tử Chương Hoài, không thể không khiến Hàn Hiệt nghĩ nhiều... Có khi nào nàng cố ý đồng ý, mượn cơ hội lẫn vào đội thân vệ của Thiên tử, để đánh cắp tin tức bên trong cho nhà bọn họ không?

Nghĩ vậy thì, vị Minh nhị nương tử này... hoàn toàn không phải người không có chí tiến thủ, không tranh không đoạt như trong truyền thuyết.

Hàn Hiệt chậm rãi lên tiếng: "Hàn mỗ vẫn chưa nói xong, tiểu nương tử đã nghĩ kỹ rồi?"

"Nghĩ kỹ rồi!" Minh Hoa Thường nói: "Cho dù là làm phòng thu chi gảy bàn tính cho chưởng quỹ thì đến lúc già cũng sẽ bị đuổi việc đấy. Trên đời này có bao nhiêu chức vị không đuổi, không sa thải, lại còn trợ cấp nuôi dưỡng cả đời chứ? Sợ là chỉ có mệnh quan triều đình. Đáng tiếc ta là nữ tử, không thể khoa khảo nhập sĩ, có thể có cơ hội như gia nhập Huyền Kiêu Vệ, đương nhiên là phải bắt lấy."

Minh Hoa Thường chỉ lười động não, nhưng nàng không phải kẻ không có đầu óc. Huyền Kiêu Vệ đột nhiên dẫn nàng đi giữa đường cái, còn để nàng gặp được thủ lĩnh trực thuộc, chẳng lẽ là muốn thương lượng với nàng thật ư? Nàng căn bản không được chọn lựa, chi bằng thể hiện thái độ tốt một chút, tranh thủ lấy được đãi ngộ tốt.

Đúng lúc nàng đang buồn rầu về chuyện kiếm sống, nếu như nàng có thể gia nhập Huyền Kiêu Vệ, vậy thì tương lai việc lập nữ hộ, mua khế đất căn bản không đáng nhắc tới. Hiện tại nàng cũng không biết người giết mình là ai, có thể thấy được kẻ phía sau cũng rắc rối phức tạp. Chỉ dựa vào một mình nàng thì không đấu lại quý tộc có quyền thế, nàng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của một quái thú càng to lớn, càng có quyền thế hơn.

Huyền Kiêu, chim kiêu màu đen. Vào thời cổ, kiêu được coi là chiến thần, biểu tượng của cái chết, cho nên cái tên này có nghĩa là... sát thủ trong đêm tối.

Sự tồn tại của Huyền Kiêu Vệ đương nhiên là không sáng rọi, thậm chí có thể nói là không đạo nghĩa, nhưng quả thật có thể giải quyết vấn đề cấp bách của nàng. Nàng đã không chống lại được, vậy thì thuận theo đi.

Dường như Hàn Hiệt hơi bất ngờ, cười như không cười hỏi: "Tiểu nương tử, coi ngươi nói kìa, nữ tử vốn là có người nuôi dưỡng cả đời, huống hồ là loại tiểu nương tử yếu đuối, dung mạo xinh đẹp, được phụ huynh yêu chiều như ngươi. Chờ sau này ngươi lấy chồng, nhà chồng còn có thể cắt xén tiền son phấn của ngươi hay sao? Ngươi không cần phải lựa chọn gia nhập Huyền Kiêu Vệ chỉ vì mấy đồng tiền."

Minh Hoa Thường cười lắc đầu. Đúng vậy, trước khi xuất giá nữ tử có phụ thân nuôi, sau khi xuất giá có trượng phu nuôi, sau khi phu quân chết có nhi tử nuôi, ở trong mắt nam nhân, đúng là "số nhàn hạ".

Không ở cùng lập trường, rất nhiều chuyện căn bản không thể đồng cảm như bản thân mình, Minh Hoa Thường không nhiều lời với Hàn Hiệt, chỉ thản nhiên nói: "Ngửa lòng bàn tay lên trên đòi tiền người khác thì làm sao tiêu xài thoải mái bằng tự mình kiếm. Phụ mẫu cuối cùng cũng phải rời đi trước một bước, mà trượng phu tám chín phần mười đều sẽ thay lòng đổi dạ, chỉ có quốc gia sẽ không thay đổi, nói nuôi cả đời, vậy thì chắc chắn sẽ nuôi ta cả đời."

Con người Minh Hoa Thường không có chí lớn gì, nàng không muốn kiến công lập nghiệp, có thể sống yên ổn hết đời là đủ rồi. Đợi ngày sau rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, chất lượng việc ăn ở đi lại của nàng chắc chắn sẽ hạ xuống mấy cấp bậc, nhưng giàu có cách sống của giàu, nghèo có cách sống của nghèo. Điều nàng coi trọng là ổn định, có thể nhận tiền đúng hạn mỗi tháng là được.

Phụ thân, huynh trưởng là chỗ dựa đã định trước sẽ mất đi, mà vị hôn phu tràn đầy tính không ổn định, kiếm được mấy đồng tiền cơm từ chỗ hắn, không chỉ phải xử lý quan hệ bên nhà chồng, có khi còn phải sinh con giúp hắn. So ra thì, triều đình là một đối tượng ổn định, đáng tin, giữ chữ tín, coi tiền như rác... à không phải, đối tượng đền đáp tốt cỡ nào chứ.

Hàn Hiệt nhìn nàng đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới khẽ "chậc" một tiếng, nói: "Minh tiểu nương tử, ta không biết tại sao ngươi lại cố chấp với tiền bạc như vậy... Nhưng nếu như ngươi cảm thấy gia nhập Huyền Kiêu Vệ là có thể kê cao gối mà ngủ, ngồi ăn chờ chết, vậy thì chỉ sợ ngươi đã đánh giá Huyền Kiêu Vệ quá thấp."

Xuất sắc, vừa rồi Hàn Hiệt còn lo lắng Minh Hoa Thường muốn lẫn vào Huyền Kiêu Vệ làm gián điệp hai mặt, hiện tại ông ấy đã có thể vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Thay vào đó ông ấy phải lo lắng xem có phải nàng muốn trà trộn vào đó để lừa tiền không.

Việc liên quan tới hạnh phúc cả đời của mình, Minh Hoa Thường lập tức bày ra vẻ mặt thành kính, khiêm tốn hỏi: "Vậy Hàn Tướng quân yêu cầu ta làm gì?"

"Vậy thì phải xem ngươi có thể làm được gì." Hàn Hiệt nói: "Trong Huyền Kiêu Vệ được chia làm bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Chỉ có đạt tới cấp Địa thì mới có thể nhận bổng lộc trọn đời, chỉ sợ là khiến tiểu nương tử thất vọng rồi."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Minh Hoa Thường khẽ "ồ" một tiếng, hiển nhiên cũng phát hiện tiền của triều đình không dễ kiếm đến vậy, phần cơm này cũng không dễ ăn đến thế. Nàng nhanh chóng vực dậy tinh thần, nói: "Không thất vọng! Thế làm sao mới có thể lên tới cấp Địa?"

Hàn Hiệt khẽ cười một tiếng, vị tiểu nương tử này đúng là dám nghĩ. Hàn Hiệt không sợ nàng sẽ tiết lộ ra ngoài, nói tỉ mỉ: "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng chỉ là cấp bậc đại khái, chỉ đại biểu cho quyền hạn bên trong Huyền Kiêu Vệ, trong mỗi một cấp còn được phân chia thành rất nhiều chức vị, toàn bộ Huyền Kiêu Vệ không chỉ có bốn cấp. Trong đó cấp chữ Thiên là thân tín của Nữ hoàng, không có quan trên, có bất kỳ chuyện gì cũng có thể trực tiếp bẩm báo cho Nữ hoàng.

Cấp chữ Địa là tinh anh, không chỉ phải sưu tập tình báo, còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ độc lập. Cấp chữ Huyền phụ trách nghe ngóng tin tức, truyền lại tình báo. Cấp chữ Hoàng là cấp thấp hơn, không có cấp trên nối tiếp, sưu tập tất cả tin tức có thể có ích, từ giá gạo đến chuyện xảy ra trên đường, không bàn chi tiết, viết hết tất cả nộp lên."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Minh Hoa Thường hiểu rõ, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện lý thú từ rất nhiều năm về trước.

Khi đó Nữ hoàng vừa mới đoạt quyền, thần tử không muốn đặt một nữ nhân trên đầu, chư Vương các châu ngoài càng ngo ngoe rục rịch. Sáng sớm một ngày nào đó, bên ngoài cửa cung bỗng nhiên vây đầy dân chúng đến hoisng chuyện, thần tử đang vào triều tò mò, lúc đi ngang qua thì nhìn sang, kết quả lại là một đám trộm cắp đang xếp hàng mở khóa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!