Chương 240: Ngoại truyện thịnh thế (2)

Tất cả mọi cảm xúc của Minh Hoa Thường bị cắt ngang, nàng cạn lời nhìn Giang Lăng: "Nhìn cái đầu ngươi đó. Đã bao lớn rồi, có thể chững chạc lên một chút không?"

"Ta không chững chạc hả?" Giang Lăng ưỡn ngực, nói như thật: "Ta ở Kiếm Nam đạo chính là người anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn có tiếng đấy, từ người già tám mươi tuổi cho đến trẻ con tám tuổi, có ai mà không biết Tiết độ phó sứ tuấn tú lịch sự, thông minh chững chạc đâu, có gọi là đệ nhất mỹ nam Đại Đường cũng không đủ nữa là."

Minh Hoa Thường ra vẻ cao thâm mà giội cho hắn ta một gáo nước lạnh: "Đừng đội cái mũ này cho mình nữa. Người trước đó chủ động xưng mình là đệ nhất mỹ nhân Đại Đường có kết cục gì? Ngươi vẫn còn nhớ chứ?"

Giang Lăng nghẹn lời, hắn ta trông thế này mà lại bị Minh Hoa Thường chặn họng nữa rồi. Nhậm Dao lạnh nhạt liếc Giang Lăng một cái rồi nói: "Chàng còn không biết xấu hổ mả tự xưng là chững chạc hả? Năm Thiên Bảo thứ hai, khi ta đuổi kịp chàng ở Cẩm Giang, chàng khóc tới nỗi nào mà chính chàng còn không rõ nữa sao?"

Giang Lăng nghe xong thì cuống lên: "Sao nàng lại nhắc đến những chuyện này!"

Minh Hoa Thường nhận ra là có chuyện để nàng hóng, vội vàng ló đầu ra: "Sao vậy, sao vậy?"

Giang Lăng vội vàng điều khiển ngựa chen đến bên cạnh Nhậm Dao, cố gắng gạt xe ngựa của nàng ấy ra, Minh Hoa Thường dùng cả hai tay để lay Giang Lăng, nhưng mấy năm qua Giang Lăng đã tiến bộ lên rất nhiều, Minh Hoa Thường hoàn toàn không thể kéo hắn ta lại được. Minh Hoa Thường cả kinh, tiêu rồi, lẽ nào sau này nàng trở thành người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên rồi à?

Thực lực nàng không đấu lại được, lập tức thay đổi sách lược, căng cuống họng gọi "cứu binh": "Nhị huynh ơi!"

Lý Hoa Chương luôn đi theo không gần không xa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giục ngựa tiến lên, ép Giang Lăng ra ngoài một cách vô cùng dễ dàng.

Giang Lăng xông khắp trái phải cũng không phá được vòng vây của Lý Hoa Chương, lo lắng nói: "Nhậm Dao, không được nói!"

Nhậm Dao mặc kệ hắn ta, khoan thai đi bên cạnh cửa sổ xe, kể lại chuyện xấu năm đó của Giang Lăng cho Minh Hoa Thường nghe: "Hẳn là muội còn nhớ, năm Thiên Bảo thứ hai, Thái Bình Công chúa dính líu đến phát động mưu phản, bị Hoàng thượng phát binh bắt được, ban chết tại nhà, thân tín của Thái Bình Công chúa cũng đều bị lưu đày. Giang An Hầu đứng mũi chịu sào, dẫn theo cả nhà đi đày ở Lĩnh Nam.

Mà lúc đó đang là thời điểm quan trọng để ta thăng lên làm Tiết độ sứ, không biết đầu óc Giang Lăng nghĩ gì, cảm thấy nếu mình còn ở lại nữa thì sẽ làm liên lụy đến ta, thế là trong đêm khuya, tự dắt ngựa từ doanh trại, lén lút bỏ chạy. Lúc ta tuần tra ban đêm, nghe tiểu binh nói có người rời đi, ta còn tưởng là lính đào ngũ nữa kìa. Ta vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, sau đó thì thấy một cái bóng đen dắt ngựa ở bên bờ Cẩm Giang, không hề cưỡi, cứ vừa đi vừa khóc."

Minh Hoa Thường không hề nể mặt mà cười to một trận, sau đó hỏi: "Có phải hắn ta cố ý không? Cố ý chờ tỷ đuổi theo hắn ta ấy!"

Giang Lăng ngại ngùng tới nỗi mặt đỏ rần rần lên, lớn tiếng bảo vệ sự trong sạch của mình: "Không có! Ta chỉ ra ngoài giải sầu thôi, gió Cẩm Giang lớn, cát bay vào mắt ta, vừa hay lúc đó ta đang xuống ngựa dụi mắt thôi!"

Hắn ta càng giải thích, Minh Hoa Thường càng cười lớn tiếng hơn. Nhậm Dao nhún vai, không nhắc đến chuyện hắn ta muốn rời đi thật hay không, cũng đổi sang giọng điệu cười đùa, bắt đầu trêu chọc: "Ta thấy hắn chạy đến tận nửa đêm rồi mà cũng chỉ chạy được hai mươi dặm, sau khi về đã bảo hắn đi theo doanh trại kỵ binh luyện tập một tháng."

Minh Hoa Thường lớn tiếng bàn luận và cả chế giễu Giang Lăng, vẻ mặt Giang Lăng trông như là "không còn hy vọng sống", cuối cùng, vẫn nhờ có Lý Hoa Chương nhìn không nổi nữa, bèn hỏi: "Các ngươi định ở nơi nào? Đã chuẩn bị nơi ở chưa?"

Nhậm Dao nói: "Không cần lo lắng cho bọn ta, triều đình có trạm dịch cho quan mà, nếu không được thật thì ta sai người dọn dẹp phủ Bình Nam Hầu một chút."

Năm Cảnh Long thứ hai, khi Vi Hậu cầm quyền, Nhậm Dao vì không muốn khuất phục Vi Hậu mà khiến Vi Hậu giận dữ, niêm phong phủ Bình Nam Hầu. Nhậm Dao đi đày đến ải Kiếm Môn, sau đó lại đi từ ải Kiếm Môn đến Ích Châu, từng bước một trở thành Kiếm Nam Tiết độ sứ. Mặc dù nàng ấy thăng chức cao nhưng vì rời xa Trường An, trong kinh không có ai, phủ Bình Nam Hầu cũng không khôi phục lại vinh quang ngày xưa, vẫn là một mảng tiêu điều.

Lý Hoa Chương nói: "Cuối năm rồi, rất nhiều sứ giả phiên bang vào kinh thành, trạm dịch người đến người đi, không an toàn. Các ngươi đã rời kinh nhiều năm, phủ Bình Nam Hầu thì lại không thể dọn dẹp sạch sẽ được chỉ trong một thời gian ngắn, chi bằng khoảng thời gian này các ngươi ở tạm trong phủ Ung Vương đi, ta và Thường Thường về phủ Trấn Quốc Công ở."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nhậm Dao thầm than, Lý Hoa Chương vẫn là Lý Hoa Chương đó, suy nghĩ chu đáo, bình tĩnh thản nhiên giải quyết nhu cầu thay cho người bên cạnh. Nhậm Dao và Giang Lăng từ chối hai câu, nhưng Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cứ khăng khăng mời bọn họ qua đó ở, Nhậm Dao cũng không khách sáo nữa, chắp tay nói: "Vậy thì cảm ơn hai người."

"Cảm ơn gì chứ." Minh Hoa Thường cười híp mắt, vui sướng nói: "Ta đang lo ngày mốt chính là triều hội, bọn ta không ở lại được mấy ngày, không có thời gian ở bên phụ thân tỷ tỷ đó, vừa hay có thể về phủ Trấn Quốc Công, có thể tiết kiệm thời gian đi đường. Hôm qua ta đã gửi thư cho tỷ tỷ rồi, nói là hôm nay bọn ta sẽ đến, tỷ ấy đã chuẩn bị tiệc đón gió cho bọn ta, tối nay hai người cũng đến đi, lần trước ở Thương Châu hai người còn nợ nửa vò rượu chưa uống hết đó!"

Nhậm Dao nghe được địa danh vừa quen thuộc lại xa lạ này, thổn thức không thôi. Đây là chuyện vào lần gặp mặt gần đây nhất của bọn họ, đã là chuyện của tám năm trước rồi.

Khi đó, bảy người họ vừa giải quyết xong biến cố Quân Châu, áp giải Tiêu Vương đến nơi ở của Lý Hoa Chương tại Thương Châu để nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngày đó đúng vào ngày giao thừa, bọn họ vui vẻ ầm ĩ đón năm mới cùng nhau. Ngày hôm sau Nhậm Dao phải vội vã về kinh phục mệnh, chưa kịp tạm biệt Minh Hoa Thường là đã đi rồi. Ban đầu Nhậm Dao tưởng rằng nàng ấy sẽ luôn ở Trường An, còn Minh Hoa Thường thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về, hai người sẽ có thể gặp lại nhau nhanh thôi.

Không ngờ là thế sự trêu người, nàng ấy và Giang Lăng đi Kiếm Nam, Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương đi U Châu, một lần từ biệt lại chính là nhiều năm ròng rã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Nhậm Dao ngại ngùng nói: "Vậy thì cũng phiền cho Minh đại nương tử quá. Chi bằng chọn ngày, chúng ta đặt quán rượu rồi tụ họp một chút đi nhé?"

"Chọn ngày không bằng gặp ngày mà, hôm nay được!" Minh Hoa Thường kiên trì nói: "Việc này có gì đâu mà phiền, nếu như hai người không đến, tỷ tỷ của ta mới giận đó. Hôm nay có rượu hôm nay sau, đừng chờ chọn ngày nữa, bây giờ chúng ta đi luôn."

Giang Lăng nghe xong thì cười to, nói: "Sảng khoái. Nhậm Dao, ngày mai chúng ta phải vào cung gặp vua, báo cáo công tác, chỉ sợ là sẽ có rất nhiều cuộc xã giao mà chúng ta không thể từ chối được, chưa chắc đã nhàn rỗi được như hôm nay. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi đi."

Họ đã thuyết phục Nhậm Dao thành công, mấy người chuyển đầu ngựa, đi về phía phủ Trấn Quốc Công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!