Chương 21: (Vô Đề)

Ngoài cửa im ắng, người kia hạ giọng nói: "Hắn muốn ở bên cạnh bảo vệ nhị lang quân, không đi được. Nhị lang quân mới phái ta đến truyền lời."

Minh Hoa Thường "ừ" một tiếng, gật đầu rồi nói: "Hóa ra là vậy. Ngươi chờ một lát, ta đi thu dọn đồ đạc."

Chiêu Tài ngạc nhiên nhìn Minh Hoa Thường, không biết nàng đang làm gì. Mà Minh Hoa Thường vừa quay người lại đã trầm mặt xuống, khẽ nói: "Mau dọn đồ tới chặn cửa. Người bên ngoài căn bản không phải là tới đón chúng ta, mà là hung thủ!"

Bên cạnh Minh Hoa Chương căn bản không có người hầu nào tên là Tắc Thực, nếu như người bên ngoài thực sự nhận được mệnh lệnh của Minh Hoa Chương đi đón người, thì sao lại bịa ra chuyện không thể xảy ra chứ?

Cho nên đáp án rất đơn giản, hắn ta không phải là do Minh Hoa Chương phái tới. Hắn là hung thủ, muốn lừa nàng ra ngoài làm con tin, thậm chí muốn giết nàng.

Chiêu Tài nghe xong thì sợ tới mức gào thất thanh, bị Minh Hoa Thường nhanh tay lẹ mắt che miệng lại. Đám tỳ nữ hoàn toàn sợ ngây người, mà Nhậm Dao lại phản ứng đầu tiên. Nàng ấy không nói hai lời dọn một cái bàn qua, khiêng lên rồi nhanh chóng chạy đến trước cổng, dùng sức chặn cửa lại.

Có Nhậm Dao dẫn đầu, những gã sai vặt khác cũng kịp phản ứng, vội vàng khuân vác đồ, có thể tìm tới cái gì thì chuyển cái đó. Nhậm Dao giẫm một chân lên bàn, dùng sức ghìm vào trong đất, nàng cũng muốn biết kẻ giả thần giả quỷ mấy ngày qua rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nàng lặng lẽ tới gần cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Nhưng mà nàng vừa áp sát lại đã nhìn thấy một con mắt. Người kia cũng đang dán trên khe cửa nhìn các nàng!

Nhậm Dao dựng tóc gáy, lập tức vọt sang bên cạnh, dùng lưng chống lên cửa. Mà gần như cùng lúc đó, một con dao đâm vào giữa khe cửa, vừa hay ở vị trí Nhậm Dao mới đứng, chỉ cần nàng ấy chậm một lát là đã trúng chiêu.

Đối phương đánh một đòn chưa trúng thì cũng không do dự, lập tức trở tay đẩy chốt cửa ra, mạnh mẽ đạp một phát lên cửa.

Sức lực của người bên ngoài lớn đến đáng sợ, tiếng đạp cửa vô cùng vang dội, giống như là cả viện đều đang rung chuyển. Nhậm Dao và mấy gã sai vặt đang cùng nhau đỡ cửa cũng run lên.

Bọn nha hoàn sợ đến mức thét to, chen lấn trốn về sau. Minh Hoa Thường không hề nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã thành người đứng trước tất cả bọn họ.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, gọi Bảo Bảo tới rồi chỉ vào cổng, nói: "Bảo Bảo, kẻ bên ngoài là người xấu, nếu như hắn ta bước vào thì lập tức cắn hắn ta, không cần thu lực!"

Nàng vừa dứt lời, cánh cổng "ầm" một tiếng bị phá tan. Đám người hầu ngã thành một đống, một nam tử cao lớn vạm vỡ cầm một thanh đao, thấy người là chém. Một gã sai vặt đang giãy giụa bò lên trước, hắn nhìn thấy lưỡi đao trắng bóng giáng từ trên trời xuống, sợ đến nhũn chân, lại lần nữa ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.

Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, bên cạnh bỗng chém ra một vạt đỏ, mũi thương màu bạc ngăn lưỡi đao lại. Nhậm Dao quát to một tiếng, bỗng xoay tròn mũi thương, cây thương tua đỏ đánh về phía các chỗ hiểm của nam tử giống như rồng bơi.

Nam tử giơ đao đánh trả, sức lực hắn ta rất lớn, hình thể cũng cao to, ra tay không có kỹ xảo gì mà toàn nhờ cậy mạnh, lực sát thương vô cùng kinh người. Nhưng thương pháp của Nhậm gia chú ý gặp mạnh thì càng mạnh, cách đánh của hắn ta ngang ngược nhưng vũ khí của Nhậm Dao dài, tốc độ nhanh, hoàn toàn đền bù khuyết điểm sức lực của mình, cả hai đánh có tới có lui.

Sau khi Nhậm Dao đến vườn Phi Hồng, mỗi ngày không phải bị người chết dọa sợ thì là bị ma quỷ dọa, đã cảm thấy ngủ không ngon mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng đụng phải kẻ giả thần giả quỷ này. Trong lòng nàng ngập tràn lửa giận, lại thêm vài ngày chưa luyện thương, đã sớm muốn giãn gân giãn cốt, thương trong tay nàng càng ngày càng nhanh, ở trên không trung hợp thành bóng chồng, uy thế hừng hực, thế không thể đỡ.

Vậy mà sức lực mà hung thủ lấy làm tự hào lại không dùng được, đây thậm chí còn là nữ tử! Hắn ta giận dữ, nóng lòng tìm lại mặt mũi, dẫn tới lộ ra sơ hở trong lúc hành động. Hắn ta đang muốn bất chấp tất cả, trên cánh tay bỗng truyền đến cơn đau kịch liệt, giống như ngay cả thịt trên thắt lưng cũng bị xé xuống.

Hắn ta quay đầu, nhìn thấy một con súc sinh.

Bảo Bảo nhào xuống đất, tứ chi đè thấp, gầm gừ nhe răng uy hiếp, trên móng của nó còn mang theo vết máu.

Hung thủ càng bị chọc giận, nâng đao muốn chém chết con súc sinh này, Nhậm Dao thừa thắng xông lên, đâm một phát trúng bả vai hắn ta.

Cánh tay hắn ta đã bị mèo rừng cào một cái, bả vai lại thêm vết thương mới. Đau đớn cuối cùng cũng khiến lý trí của hắn ta quay về, hắn ta nhìn xung quanh, phát hiện Minh tiểu nương tử từng năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện của hắn ta đang đứng giữa sảnh, sau lưng là một đám nha hoàn. Nàng ta nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn ta, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, vậy mà lại không hề sợ hãi.

Dù là vào thời điểm như thế này, hung thủ vừa nhìn thấy nàng thì vẫn cảm thấy vô cùng kích động. Sớm từ lúc hắn ta phụng mệnh theo dõi Trì Lan thì đã chú ý tới nàng.

Trì Lan dung mạo bình thường, nói chuyện không thú vị, bất kể làm người hay làm việc thì đều hơi vụng về. Thế nhưng vị tiểu nương tử này lại xinh đẹp khéo léo, càng tiếp xúc lại càng bất ngờ.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đáng tiếc đây là thiên kim phủ Trấn Quốc Công, phụ thân cưng chiều, huynh trưởng bảo vệ, người qua lại bên cạnh đều là các lang quân tiểu thư tướng mạo xuất chúng, xuất thân cao quý giống nàng, hoàn toàn không phải loại cỏ rác như hắn ta có thể mơ tưởng.

Cho nên lúc hắn ta ý thức được mình đã bị phát hiện, suy nghĩ đầu tiên chính là giết nàng. Hắn ta bại lộ, cho dù Thái Bình Công chúa tha thứ hắn ta thì Định Vương cũng sẽ giết hắn ta. Dù sao cũng là chết, không bằng trước khi chết hoàn thành ước nguyện cuối cùng, kéo tiểu thư phủ Quốc Công cao cao tại thượng chôn cùng hắn ta.

Hung thủ vừa thoát thân là lập tức tới thẳng đây, trong mắt hắn ta thì đám hộ vệ của quý tộc đều là một đám chỉ biết khoa chân múa tay, không chặn được một đấm của hắn ta, đến đây chẳng phải như vào chỗ không người? Nhưng không ngờ tới Minh Hoa Thường đã nhìn thấy mưu kế của hắn ta, một nữ tử khác chỉ dùng một cây thương đã khiến hắn nửa bước khó đi.

Trong mắt hắn ta, nữ nhân hoặc là ngu như lợn, hoặc là xinh đẹp tùy tiện, hắn ham muốn vẻ đẹp và sự yếu đuối của họ, nhưng lại hận các nàng không biết kiểm điểm. Cho nên cách tốt nhất chính là giết chết các nàng vào thời điểm đẹp nhất, như vậy thì các nàng sẽ không thể phản bội hắn ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!