Chương 16: Liên kết cảm giác

Minh Hoa Thường nói xong thì tự bản thân cũng thấy hơi xấu hổ. Nàng chẳng có chứng cứ gì, chỉ dựa vào một "cảm giác" mà muốn Minh Hoa Chương bỏ kế hoạch của bản thân, đi làm liều với nàng. Thật là quá đề cao bản thân.

Không ngờ Minh Hoa Chương lại quay đầu, nghiêm túc nhìn Minh Hoa Thường một lúc rồi hỏi: "Là vì lí do này nên muội mới khăng khăng đòi đi theo à?"

Minh Hoa Thường càng ngại ngùng, khẽ gật đầu, một đôi mắt đen như quả nho lấp lánh nhìn hắn, nhỏ yếu đáng thương nhưng lại rất hùng hồn.

Quả nhiên, trong lòng Minh Hoa Chương không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn đã sớm cảm thấy biểu hiện của Minh Hoa Thường trong mấy ngày này hơi kỳ lạ, cũng không phải là nói nàng đáng ngờ, mà là góc độ nhìn thế giới của nàng khác với người bên ngoài.

Đến nay Minh Hoa Chương vẫn nhớ rõ lúc mới nhìn thấy thi thể của Ngụy Tử, nàng xâu chuỗi lại lời đồn về quỷ rắn, là suy nghĩ dưới góc nhìn của quỷ rắn.

Góc nhìn rất kỳ quái, nhưng vẫn có thể coi là một cách nghĩ mới. Minh Hoa Chương đã ra ngoài thì không có ý định sẽ về sớm, hắn không chê phiền phức, gật đầu nói: "Được."

Hắn rất tò mò là nàng muốn làm gì.

Minh Hoa Chương trả lời rất đơn giản, không có điều kiện hay lí do dư thừa, cũng không hỏi tại sao nàng lại muốn làm thế. Minh Hoa Thường sửng sốt một lát rồi mừng rỡ nói: "Cảm ơn nhị huynh! Nhị huynh tốt nhất á!"

Minh Hoa Chương lo lắng nàng sẽ lại nhào tới, may mà trên người Minh Hoa Thường mặc áo choàng rất dày, kịp thời khống chế niềm vui sướng của nàng lại. Minh Hoa Thường chỉ có thể biểu đạt lòng cảm ơn bằng miệng, lời hay liên tiếp đập lên người Minh Hoa Chương giống như không cần tiền, nhưng vẫn không quên chỉ đường: "Nhị huynh, muội muốn đi bên kia trước."

Minh Hoa Chương không quen với cách bày tỏ tình cảm của nàng lắm, quân tử kết giao với nhau nhạt như nước, tiểu nhân kết giao với nhau lại như rượu ngọt. Minh Hoa Thường hết ôm lại làm nũng, hơi ngọt quá rồi. Nhưng đây là muội muội duy nhất, Minh Hoa Chương sợ nói ra sẽ khiến nàng cảm thấy mất mặt, cũng chỉ có thể tùy theo ý nàng.

Minh Hoa Thường có người đi bên cạnh thì lập tức to gan hơn nhiều, đi đường cũng trở nên ngang tàng. Nàng lần theo ký ức, đi đến sảnh tổ chức yến tiệc hôm mười bốn tháng Giêng trước.

Minh Hoa Chương nhìn xung quanh sảnh đường, đã hiểu ý đồ của nàng: "Muội đang nghi ngờ bữa tiệc hôm mười bốn?"

"Không sai." Minh Hoa Thường đứng trên hành lang, hạt tuyết dính lên chiếc áo choàng trắng như tuyết, bao la như gió về tuyết chảy: "Nơi này là cung điện dùng để tiếp khách nữ, bên trong có đốt than, ấm giống như mùa xuân. Rất nhiều tiểu thư quý tộc dựa vào lan can nói chuyện, các nàng mặc đồ rất mỏng, giống như những cơn gió lạnh trên núi chẳng hề thổi tới người họ.

Rất nhiều thị nữ cũng ở bên trong, rõ ràng bọn họ cũng là người nghèo khổ, lại mặc giống như tiểu thư nhà quý tộc."

Minh Hoa Thường lẩm bẩm tự nói một mình, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm phía trước, tựa như nơi đó không phải là một khoảng bóng tối quạnh quẽ, mà là yến hội ăn uống linh đình, hương ấm quanh người. Nàng vẫn là nàng, nhưng giờ phút này lại không phải nàng.

Minh Hoa Chương đứng ở phía sau, im lặng nhìn Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Thường tiếp tục đi lên phía trước, những nơi khác tối như vậy, lạnh như vậy, là điều gì thúc đẩy gã rời khỏi ánh đèn trong sảnh yến hội? Bởi vì gã nhìn thấy một nữ tử, nàng ta mặc một bộ váy đỏ, bóng lưng dưới ánh đèn có vẻ linh lung yểu điệu, nhu mì đáng yêu.

Trong đêm khuya sơn trang tối đen yên tĩnh, gió tuyết nghẹn ngào, trên hành lang tối om không có một ai. Nhưng ở trong mắt Minh Hoa Thường, đằng trước lại có một thị nữ đang cầm đèn đi tới, bóng dáng nàng ta duyên dáng, lúc đi đường càng có vẻ mềm mại, giống như chỉ cần một nắm đấm là có thể đánh ngã.

Vậy thì vì sao hắn ta lại không ra tay chứ? Có thể là bởi vì nàng ta phải đi đưa thứ gì đó, hoặc là gặp một một nhân vật lớn, nếu bây giờ giết nàng ta thì sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên phải chờ sau khi trên tay nàng ta không còn đồ nữa mới ra tay, đường về còn dài như vậy, nơi nơi đều là cơ hội.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nhưng trên đường xuất hiện một bất ngờ đáng ghét. Đầu tiên là ở gần núi giả, nàng ta gặp Nhậm Dao, đối phương là tiểu thư Hầu môn, nàng ta dừng lại, thỉnh an Nhậm Dao vài câu. Cuối cùng nàng ta cũng tiếp tục đi về phía trước, không dễ gì mới đi khuất khỏi tầm mắt của tiểu thư Hầu môn kia, nhưng lại gặp phải một vị khách không mời mà đến.

Một khách nữ tên là Minh Hoa Thường, cũng xuất thân từ gia tộc huân quý. Hai người bọn họ đều bị đối phương làm giật mình, lúc này có lẽ gã hơi lo lắng, cho nên sau khi Trì Lan tách khỏi Minh Hoa Thường, gã không tiếp tục chờ thời cơ nữa, gần như không thể chờ đợi được nữa nhảy ra, dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước ghìm chặt cổ nàng ta. Gã nhìn chằm chằm hai mắt của nàng ta, mãi đến khi cặp mắt kia mất đi tiêu cự.

Minh Hoa Thường nghĩ tới đây, bỗng nhiên bị đẩy ra từ trong trạng thái liên kết cảm giác kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Không đúng, nói không thông.

Minh Hoa Thường quay đầu, chỉ thấy hai dãy hành lang hai bên dài và sâu, gió tuyết thổi xuyên qua đình, càng có vẻ tịch mịch. Cảnh này giống với ngày hôm đó nàng đụng phải Trì Lan biết bao. Lúc ấy nàng cũng không cầm đèn lồng, cũng đang dạo bước trong đình, khác nhau ở chỗ lần này sau lưng nàng còn có Minh Hoa Chương đang lẳng lặng đứng đó, khoảng cách chỉ hơn ba bước.

Minh Hoa Chương lặng lẽ quan sát nàng, thấy thế thì hỏi: "Sao vậy?"

"Muội cảm thấy nói không thông." Minh Hoa Thường nhíu mày, buồn rầu nói: "Hung phạm theo dõi Trì Lan từ noãn phòng tới đây, chắc hẳn lúc muội và Trì Lan nói chuyện gã đang ở cách đó không xa. Gã theo dõi lâu như vậy, còn chuẩn bị hung khí, có thể thấy là đã âm mưu từ sớm. Nếu đã vậy thì sao lại phải chọn một bữa tiệc nhiều người phức tạp và vô cùng náo nhiệt chứ?

Loại địa phương này vốn là nơi dễ xảy ra bất ngờ nhất."

Trên cổ Trì Lan có vết máu bầm, mặc dù nàng ta bị treo trên xà nhà, nhưng vết dây hằn từ cổ họng hướng ra sau tai, phương hướng này tuyệt đối không phải là treo cổ tự tử có thể siết ra được, chắc chắn là bị người thắt cổ chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!