Chương 11: Chết thay

Vết máu ở trên cành cây nên màu không lộ rõ, lại thêm thi thể treo trên cao quá mức chói mắt, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người chết, không ai để ý tới những cái cây xung quanh. Bây giờ có người gào lên, mọi người mới phát hiện không đúng.

Dòng chữ bằng máu này mới vừa đập vào mắt, Nhậm Dao chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh theo lòng bàn chân chạy thẳng lên tận da đầu. Nàng thực sự nghi ngờ chính mình bị người nguyền rủa, tại sao gần đây luôn đụng phải cái thứ này chứ?

Ban nãy nàng không dám nhìn thi thể, còn dựa lên cây đứng một lúc lâu. Nhậm Dao nghĩ đến khả năng y phục của mình cọ phải vết máu, chợt cảm thấy sống lưng tê rần.

So với Nhậm Dao thì động tác lùi lại của Tạ Tế Xuyên vừa nho nhã vừa bình tĩnh, nếu không phải Nhậm Dao nghe thấy hắn dùng giọng nói cũng nho nhã như vậy than một câu "Thật đáng sợ" thì có khi nàng cũng tin.

Giọng Tạ Tế Xuyên rất khẽ, lại thêm phong phạm thế gia bình tĩnh thong dong của hắn quá mạnh, ngoài Nhậm Dao ra không ai phát hiện chuyện này. Nhậm Dao nhìn Tạ Tế Xuyên bằng ánh mắt không biết diễn tả thế nào, nhận ra đi theo huynh muội Minh Hoa Thường an toàn hơn.

Chí ít là nếu có việc gì Minh Hoa Chương sẽ đứng lên trước thật, mà Tạ Tế Xuyên sẽ chỉ thong dong trốn sau lưng tất cả mọi người.

Đám đông không ngừng tản ra, quả nhiên, Minh Hoa Chương lại lần nữa đi ngược dòng người qua đó. Hắn xoay người, nhìn kỹ dòng chữ trên cây, sau đó nhẹ nhàng ấn lên phần vỏ cây xung quanh. Nhậm Dao nhìn mà tê cả da đầu, hỏi: "Thứ quỷ quái như vậy mà ngươi còn xích lại gần nhìn?"

Minh Hoa Thường cũng đi tới, nàng quan sát nhánh cây treo thi thể và dòng chữ bằng máu, nói: "Hình như là hướng mà ánh mắt Ngụy Tử nhìn vào."

Giang Lăng hứng thú bừng bừng chạy qua: "Sao rồi? Sao rồi? Ta nói đúng không? Bây giờ chúng ta đều nhìn thấy dòng chữ bằng máu này, có phải quỷ rắn sẽ đến tìm chúng ta không?"

Trong khoảng thời gian ngắn Minh Hoa Thường không biết nói gì. Tại sao nghe giọng điệu của hắn còn có vẻ rất là mong chờ nhỉ? Minh Hoa Thường nói: "Cuối cùng thì câu "Người nhìn ta, chết" có ý gì chứ? Người đầu tiên phát hiện Ngụy Tử là ai?"

Một nha hoàn đứng giữa đám đông run rẩy lên tiếng: "Là nô tỳ. Giờ Thìn tiểu thư đói bụng, đợi rất lâu vẫn không thấy phòng bếp đưa đồ ăn sáng đến, bèn phái nô tỳ đến phòng bếp hỏi thăm. Đây là lần đầu nô tỳ tới vườn Phi Hồng, chưa quen đường bên này, vô ý đi nhầm đường. Từ xa nô tỳ đã trông thấy bên này có một vệt đỏ, còn tưởng là người đi đường, muốn tới đây hỏi đường, ai ngờ đến gần lại..."

Vẻ mặt tiểu nha hoàn vẫn sợ hãi không thôi, sau khi nàng ta phát hiện thi thể thì sợ đến bay cả hồn, vừa lăn vừa bò về trong viện báo tin. Tiểu thư nhà nàng ta cũng sợ hãi quá sức, vừa phái người đi thông báo cho Thái Bình Công chúa, vừa đuổi nha hoàn ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Rõ ràng nha hoàn đã sợ muốn chết nhưng lại không dám rời đi, giờ tiện cho Minh Hoa Thường tra hỏi. Minh Hoa Thường cẩn thận hỏi canh giờ nha hoàn nhìn thấy thi thể, nha hoàn không biết thời gian cụ thể, chỉ có thể thông qua quãng đường để suy đoán thời gian, ít nhất cũng là giờ Thìn hai khắc.

Minh Hoa Thường gật đầu, nói: "Mặc dù giờ Thìn hai khắc còn sớm, nhưng sáng nay canh bốn đã có rất nhiều người tỉnh dậy, chưa chắc ngươi đã là người đầu tiên tới đây. Chữ viết trên cây này không giống với chữ được phát hiện hôm qua, nói không chừng là có một số người cố làm ra vẻ thần bí, cố ý viết chữ lên cây để dọa người khác."

Lời của Minh Hoa Thường nhắc nhở mọi người, có người hầu của phủ Công chúa đánh bạo nhìn qua, bỗng nhiên hoảng sợ nói: "Đây... đây là chữ của Ngụy Tử!"

Đám đông hét ầm lên, Minh Hoa Thường ngừng thở. Ý định ban đầu của nàng là muốn an ủi mọi người, nhưng hình như lại xác nhận chuyện ác quỷ giết người.

Có một nữ tử phản ứng rất mạnh, hai mắt trợn ngược rồi té xỉu. Đám đông sớm đã như chim sợ cành cong, lúc nữ tử này ngã xuống căn bản không có ai dám đỡ mà còn hoảng hốt chạy tán loạn: "Á, lại có người chết!"

Nữ tử ngã xuống, đầu đập xuống nền đất, phát ra một tiếng vang trầm. Minh Hoa Thường nhìn thôi cũng thấy đau, vội vàng nói: "Không phải ma, nàng ta chỉ sợ hãi ngất đi thôi, mau tới cứu người!"

Sau một trận luống cuống tay chân, nữ tử hôn mê từ từ tỉnh lại. Nàng vừa nhìn thấy bóng người xung quanh thì vô cùng hoảng sợ, thét chói tai giơ tay che mắt: "Tránh ra, tránh ra hết đi, đừng nhìn ta!"

Minh Hoa Thường cảm thấy phản ứng của thị nữ này không đúng, vội hỏi: "Sao vậy? Ngươi biết gì ư?"

Thị nữ che kín mắt mình, Minh Hoa Thường chỉ có thể nhìn thấy môi của nàng ta khẽ đóng mở, giống như đang đối mặt với một con quái vật không có mắt: "Ta nhớ ra rồi, hôm qua Ngụy Tử đi tìm Trì Lan, gọi nàng ta vào chỗ không người quở trách rất lâu. Chắc chắn là Trì Lan ghi hận trong lòng, cho nên hôm qua quay về giết Ngụy Tử!"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Thị nữ điên dại nhắc đi nhắc lại những lời này, nhìn có vẻ tinh thần đã không bình thường. Lúc đầu Minh Hoa Thường muốn hỏi rõ chi tiết việc hôm qua, nhưng với tình trạng của thị nữ thì thực sự không thể tra hỏi được. Minh Hoa Thường chỉ có thể sai người đưa thị nữ về phòng nghỉ ngơi.

Đầu tiên là xuất hiện chữ của người chết, hiện tại lại có người chứng kiến chứng minh Trì Lan và Ngụy Tử từng gặp mặt, đám đông lập tức trở nên xôn xao. Mọi người không dám tiếp tục hóng nữa, nhao nhao che mắt chạy ra ngoài, sợ không cẩn thận lại thành kẻ chết thay.

Tạ Tế Xuyên thở dài, âu sầu nói: "Tại sao đường xuống núi lại cứ bị chặn lại vào tối qua chứ? Ta muốn đi lắm rồi."

Không chỉ là hắn, đoán chừng hiện tại tất cả mọi người trong sơn trang đều muốn chạy. Liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, lời đồn lệ quỷ giết người ngày càng trở nên xôn xao, ít ra người chết trước đó chỉ là một thị nữ phổ thông, hiện tại đã thành nha hoàn hầu cận của Thái Bình Công chúa.

Ai biết kẻ chết thay bị để ý tới tiếp theo sẽ là ai chứ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Đám công tử tiểu thư đều không bận tâm dáng vẻ thể diện gì nữa, nhưng đường núi đã bị ngăn chặn. Dường như ông trời cũng đang giúp quỷ rắn, nhốt bọn họ ở trong núi, chậm rãi thưởng thức cảnh tượng con mồi giãy giụa trước khi tử vong.

Nhậm Dao nhớ là dường như mình đã từng gặp Trì Lan, nhưng không nhớ rõ là có nhìn thấy đôi mắt của nàng ta hay không. Loại cảm giác không biết này là tra tấn người nhất, Nhậm Dao không ngừng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, càng nghĩ càng sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!