Chương 10: Quỷ rắn

Trong viện, Minh Hoa Thường mặc một cái áo rộng vạt cổ tròn màu chu sa, bên ngoài choàng bối tử(*) màu quả mơ được điểm xuyết bằng lông thỏ, phía dưới mặc váy xếp ly phối hai màu đỏ trắng, cả người uể oải ngồi tựa trên tháp.

(*) Bối tử: Là loại áo khoác ngoài thường thấy trong hán phục, có cổ thẳng dài đến vạt áo.

Thị vệ đi ra ngoài nghe ngóng tin tức trở về: "Hồi bẩm lang quân, năm nay mùa đông lạnh, trên núi Mang tích tuyết quá dày, đêm qua tuyết lở, vừa lúc chặn kín con đường xuống núi duy nhất. Thái Bình Công chúa và Nguỵ Vương đã sai người đi dọn đường. Nhưng tuyết mới vừa ngừng, đường núi vô cùng khó đi, lại thêm tuyết đọng bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ, trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ sợ không thể dọn thông đường núi được."

Than đốt cả một đêm, chỉ còn lại chút đốm lửa biến mất trong đống tro tàn, trong phòng vừa lạnh vừa yên tĩnh. Minh Hoa Thường rụt rụt, cố gắng thu tay vào trong tay áo.

Lúc canh bốn, núi Mang đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, tuyết lở đột ngột không hề có điềm báo trước. Âm thanh khiến rất nhiều người bị hoảng sợ, dù là trời tối gió mạnh nhưng trong trang viên vẫn liên tục có ánh đèn sáng lên.

Sau khi Minh Hoa Thường nghe thấy tuyết lở thì vốn định ngủ tiếp, đường đã bị chặn, nàng có làm gì đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, tại sao không tập trung vào chuyện quan trọng nhất thời điểm hiện tại... đi ngủ chứ? Nhưng Nhậm Dao vừa nghe thấy tuyết lở thì ngồi bật dậy, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên phòng bên cạnh càng đã sớm tỉnh lại, Minh Hoa Thường chỉ có thể cố nén cơn buồn ngủ đứng dậy.

Các nhà không ngừng có người chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức, bận đến giờ Thìn cuối cùng mới kết thúc.

Đường xuống núi đã bị chặn, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bất chấp nguy hiểm bị đông chết, tìm kiếm một con đường khác trong trời đông giá rét, hoặc là chờ trong vườn Phi Hồng, ai cũng không đi được.

Nhậm Dao nghe nói không biết khi nào đường mới dọn thông được, gắt gỏng nói: "Một đám vô dụng, ngay cả tuyết cũng không xúc được hay sao? Tuyết lở chỗ nào, ta đi!"

"Nhậm tỷ, tỷ bình tĩnh đã." Minh Hoa Thường co người trong y phục, mặt bị lông tơ che khuất hơn nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng: "Người không đấu với trời, thời điểm ngay sau khi tuyết lở là nguy hiểm nhất, tùy tiện đi ra ngoài nói không chừng sẽ bị chôn trong tuyết mất. Có thời gian thì không bằng nghĩ chút chuyện thực tế đi."

"Ví dụ như, có nhiều công tử tiểu thư, nô bộc hộ vệ bị nhốt trong núi như vậy, không biết một ngày phải tiêu hao bao nhiêu đồ ăn và củi đốt, đồ dự trữ của Thái Bình Công chúa có đủ không?"

Minh Hoa Thường nói xong, trong phòng chìm vào yên tĩnh. Bọn họ đều là con cháu hoàng thất, công hầu, từ khi sinh ra tới nay chưa từng phải bận lòng vì chuyện ăn mặc, ngay cả Nhậm Dao cũng chỉ âu sầu vì tước vị nhà mình, chưa từng lo lắng kế sinh nhai.

Minh Hoa Chương lên tiếng đầu tiên: "Vừa rồi ta đã phái người đến hỏi quản gia của vườn Phi Hồng, nơi này xây dựng trên núi, qua lại không tiện, vốn cũng có thói quen dự trữ đồ ăn. Lại thêm Thái Bình Công chúa muốn tổ chức yến hội rầm rộ nên đồ ăn đã được dự trữ đầy đủ từ năm trước, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không lo ăn uống. Còn về than đốt đúng là một vấn đề, sau khi ta nghe nói tuyết lở thì đã lập tức sai người đi tìm quản gia lấy than, còn sai người chuyển cả than trong viện của ta và Tạ Tế Xuyên tới đây. May mà chúng ta đi sớm, hiện tại chỉ sợ đã không dễ dàng lấy được, nhưng chúng ta dùng tiết kiệm một chút, chống tầm bảy tám ngày hẳn không thành vấn đề."

Minh Hoa Thường kinh ngạc: "Nhị huynh, các huynh đã sắp xếp xong cả rồi sao?"

Tạ Tế Xuyên nói đùa: "Nhị muội muội, bằng không thì muội cho rằng đêm qua chúng ta dậy sớm như vậy để làm gì chứ?"

Minh Hoa Thường xoa xoa bàn tay, ngại ngùng nói: "Là ta thiển cận, lúc ấy chỉ muốn ngủ. Chiêu Tài, đi lấy đồ ăn và bánh ngọt của chúng ta ra đây."

Chiêu Tài giòn giã trả lời một câu, nhanh nhẹn bày một loạt hộp đựng thực ăn ra. Tạ Tế Xuyên nhìn lướt qua những hộp đựng thức ăn được xếp chỉnh tề, bật cười: "Tất cả chỗ này đều là đồ ăn à?"

"Đúng vậy." Minh Hoa Thường hơi kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: "Ta sợ đồ ăn trên yến hội không đủ no, cố ý mang theo nhiều đồ ăn chắc bụng tới. Yên tâm, cho dù đồ ăn dự trữ trong sơn trang đã hết thì chúng ta cũng có thể chống đỡ nhiều hơn những người khác mấy ngày!"

Tạ Tế Xuyên buồn cười, ý cười trong mắt có vài phần thật lòng hiếm có: "May mà nhị muội muội phòng ngừa chu đáo, sau này ta đành dựa vào nhị muội muội rồi."

Minh Hoa Chương lạnh lùng lườm Tạ Tế Xuyên một cái, Tạ Tế Xuyên nhìn thấy thì lập tức dịch gần về phía Minh Hoa Thường: "Nhị muội muội xem kìa, hắn lại lườm ta. Lát nữa nếu hắn không cho ta ăn thì muội phải làm chủ cho ta đấy."

Nhậm Dao nhăn mặt, không thể tưởng tượng nổi đây là lời mà cây ngọc Tạ thị

- người được xưng là khí khái thế gia

- có thể nói ra. Minh Hoa Chương tức giận liếc Tạ Tế Xuyên một cái, nói: "Thử Ly, đi lấy thêm một chậu than nữa tới."

Minh Hoa Thường nghe vậy thì vội hỏi: "Nhị huynh, huynh lạnh à?"

Minh Hoa Chương nhìn gương mặt không có chút màu máu nào của Minh Hoa Thường, nói: "Vốn dĩ mùa đông ta cũng không hay dùng than lắm, đã quen lâu rồi. Nhưng muội thì không được."

Minh Hoa Thường kinh ngạc, lại không biết Minh Hoa Chương còn có thói quen này: "Tại sao vậy?"

Minh Hoa Chương không thích khoe khoang chuyện của mình, Tạ Tế Xuyên cười tủm tỉm nói: "Bởi vì hắn cảm thấy ấm áp và hưởng lạc sẽ ăn mòn ý chí, cho nên để bảo vệ nhuệ khí của bản thân mà hắn nóng không cần đá, lạnh không cần than, ngay cả giường cũng không ngủ chăn đệm mềm."

Minh Hoa Thường há to miệng, cực kỳ chấn động. Tạ Tế Xuyên thấy nàng phản ứng lớn như vậy thì nói: "Huynh muội các muội ở cùng một một phủ thật à, bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn như vậy, vậy mà muội không biết ư?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Minh Hoa Thường lặng lẽ khép cằm mình lại, đúng là nàng không biết thật. Nàng lại nghĩ về cuộc sống xuân buồn ngủ, thu mệt, hạ gật gù, đông ngủ không tỉnh của mình, hết sức phỉ nhổ bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!