Chương 9: (Vô Đề)

Chương trước nói đến, con chim gõ kiến đầu vàng từ trên trời lao xuống, mổ mù mắt của tên "Hỏa Thiêu Thiên". Nhân lực bọn thổ phỉ đang hỗn loạn, Kim Thập Tam chạy vào sâu trong rừng, nhưng cơ thể bị trúng đạn liền ngã xuống dốc núi, may thay được một người thợ săn Ewenki tên là Ô Lực Lăng cứu giúp, lại được con chim gõ kiến đầu vàng mang cho mấy hạt nhân sâm quý kiếm mỗi ngày để điều dưỡng cơ thể, nên rất nhanh đã hồi phục.

Kim Thập Tam liền ở lại trong núi Trường Bạch, đi theo Ô Lực Lăng học cách săn bắn, luyện tập cách bắn súng. Một ngày nọ, hắn đi theo Ô Lực Lăng đi thu hoạch con lợn rừng sập bẫy, bất ngờ gặp phải sự đột kích của hai con quái miêu, Kim Thập Tam và Ô Lực Lăng nắm bắt cơ hội gi3t chết hai con quái miêu. Sau đó, các cử chỉ kỳ lạ của Ô Lực Lăng khiến Kim Thập Tam nảy sinh sự hoài nghi. Thu đi đông đến, Kim Thập Tam quyết tâm vì vong hồn chết uổng của cha nuôi và các chú mà báo thù, bèn chào tạm biệt Ô Lực Lăng và xuống núi.

Nửa tháng sau, Kim Thập Tam đến được thành Phủ Tùng.

Vài tháng trước, hắn vẫn còn là một thiếu niên, đi theo nghĩa phụ đến đây tham gia Đại hội Sâm Vương, chiêm ngưỡng phong độ của Dương Bát gia, lãnh tụ trong giới sâm. Vài tháng sau, nghĩ phụ đã bỏ mạng nơi rừng núi, còn hắn thì mang theo mối thù máu quay lại nơi này, muốn đòi lại công bằng từ Dương Bát gia, đồng thời muốn giành lại cây sâm "Thần Long Nhị Trụ Hương" vốn thuộc về cha nuôi Kim Bất Hoán.

Vật vẫn còn đó, nhưng người đã khác.

Sau khi vào thành, trên người hắn ngoài một con dao găm và nửa túi lương khô còn sót lại, thì không có lấy một xu dính túi.

Đang là giữa mùa đông. Ở vùng Đông Bắc, nước đóng băng và không thể ngủ ngoài đường qua đêm. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến tiệm cầm đồ, cầm chiếc áo khoác lông cáo của mình để lấy năm đồng đại dương và tìm một quán trọ nhỏ để ở tạm.

Ngày hôm sau, hắn hỏi thăm được địa chỉ của phủ Dương, hắn giấu con dao găm vào tay áo, rồi tìm đường đến đó.

Khi hắn đến trước cửa phủ Dương, liền biết rằng bản thân đã quá ngây thơ. Khuôn viên rộng lớn của phủ Dương có diện tích hơn trăm mẫu. Cửa lớn có tám tên gia đinh, mặc đồ đen, vác theo súng dài, đứng thành một hàng như cánh ngỗng, trông vô cùng uy nghiêm, người khác chỉ cần đến gần cũng sẽ bị chất vấn mắng mỏ, huống chi là đi vào. Kim Thập Tam đi vòng quanh phủ Dương mấy lượt, thấy tường viện cao hơn ba trượng, được xây bằng những tảng gạch xanh mài nhẵn, trơn tuột như nước, đến khỉ vượn cũng khó mà leo lên. Trên tường có pháo khẩu (ở Quan Đông súng trường cũng gọi là pháo, những tay súng được các gia đình giàu có thuê để bảo vệ phủ đệ gọi là pháo thủ, còn lỗ bắn trên tường viện gọi là pháo khẩu), bốn góc còn có pháo đài, lúc nào cũng có người canh gác suốt ngày đêm.

Điều đáng ngại hơn cả là thỉnh thoảng lại có gia đinh tuần tra dọc theo tường viện. Kim Thập Tam đã đến mấy ngày, bị tra hỏi rồi đuổi đi hai lần, biết nếu còn đến nữa chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, bèn không dám quay lại. Huống hồ, dù có thể lẻn vào phủ Dương thì cũng làm được gì? Hào môn đại trạch sâu như biển, trong đó e rằng có đến hàng trăm người sinh sống, có khi chưa kịp tìm được Dương Bát gia thì hắn đã bị lộ tung tích rồi.

Vậy thì chỉ có thể đợi đến khi Dương Bát gia rời khỏi phủ Dương rồi mới ra tay! Kim Thập Tam ngày ngày ra phố dò hỏi tin tức, kiên nhẫn chờ đợi. Dương Bát gia tất nhiên sẽ phải ra ngoài, nhưng hắn là một thế lực lớn trong vùng, mỗi lần xuất hành đều đi xe ngựa, có đông đảo tùy tùng hộ vệ, cảnh giới nghiêm ngặt. Bản thân hắn cũng súng không rời tay, người bình thường muốn đến gần còn khó hơn lên trời, huống chi là hành thích.

Kim Thập Tam ở lại thành Phủ Tùng gần một tháng trời mà không tìm được cơ hội nào ra tay.

Không ra tay được cũng không sao, cùng lắm thì đợi thêm vài tháng nữa. Nhưng vấn đề là hắn đã tiêu sạch tiền, trên người chỉ còn hơn chục đồng xu, lại còn nợ khách đi3m ba ngày tiền phòng. Chưởng quầy đã sớm lộ vẻ khó chịu, nói nếu hắn không trả tiền thì sẽ giao nộp cho quan phủ.

Kim Thập Tam năn nỉ chưởng quầy cho khất thêm vài ngày, nhưng chưởng quầy lắc đầu từ chối. Sau thấy hắn thật sự không còn một xu dính túi, tự biết mình xui xẻo, chỉ muốn nhanh chóng tống khứ hắn đi cho xong, bèn chỉ cho hắn một nơi.

Hóa ra lúc này đã cận kề Tết Nguyên Đán. Để thể hiện cảnh thái bình của thành Phủ Tùng, Dương Bát gia đã thương lượng với Huyện Thái gia, quyết định mở cửa công sản miếu Sơn Thần, cho dân đói không nhà đến trú ngụ, mãi đến khi hội hoa đăng rằm tháng Giêng kết thúc mới thôi. Trong thời gian này, Dương Bát gia còn cho người dựng quán cháo trước miếu Sơn Thần, mỗi ngày phát cháo miễn phí. Tin tức này vừa lan ra, cả thành ai nấy đều ca ngợi Dương Bát gia là đại thiện nhân, Bồ Tát sống.

Kim Thập Tam hơi do dự, nhưng thấy chưởng quầy hoàn toàn không có ý nể tình, mấy gã người làm trong tiệm cũng trợn mắt nhìn hắn, như thể chỉ cần hắn dám nói nửa lời phản đối thì sẽ lập tức bị đánh cho một trận rồi quẳng ra đường cho chó ăn.

Thời buổi loạn lạc, "trước cửa nhà quyền quý rượu thịt ôi thiu, ngoài đường xương người chết rét chất chồng". Mùa hè và mùa thu năm nay, vùng sông Tùng Hoa, sông Đạo Nhất, sông Đạo Nhị ở tỉnh Cát Lâm vừa hứng chịu trận đại hồng thủy trăm năm có một, tiếp đó mùa màng thất bát, dịch bệnh hoành hành. Có những thôn trang bị thiên tai tàn phá nghiêm trọng đến mức mười phần chết đến tám, chín. Người dân quê ùn ùn chạy nạn tứ phía, số dân chạy vào thành Phủ Tùng cũng không ít.

Đến mùa đông năm nay, mỗi ngày đều có người chết đói ngã gục ngoài phố, thêm một xác của Kim Thập Tam cũng chẳng có gì lạ.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải đến miếu Sơn Thần tá túc tạm.

Tới nơi, Kim Thập Tam mới phát hiện miếu Sơn Thần đã sớm chật kín người. Hắn vất vả lắm mới thương lượng được với một lão ăn mày, nhường lại cho một chỗ nhỏ. Hắn cũng chẳng có tài sản gì, chỉ trải một chiếc áo bông rách làm nệm, rồi nằm xuống ngủ luôn.

Lão ăn mày nhàn rỗi liền bắt chuyện với hắn. Kim Thập Tam nói quê nhà gặp thiên tai, người thân hoặc chết đói, hoặc bệnh mà mất, bản thân hắn phải chạy nạn đến Phủ Tùng. Lão ăn mày thở dài than thở: "Thời buổi này, dân đen sống chỉ toàn khổ cực, ngay cả ông trời cũng bất công, còn muốn giày vò thêm. Cũng may Dương Bát gia có lòng tốt, nếu không thì mười phần dân chạy nạn chắc cũng chết mất hai phần trước khi qua được cái Tết này."

Kim Thập Tam nghe vậy chỉ lạnh lùng cười thầm, im lặng không nói.

Lão ăn mày tính hay lắm chuyện, lại tiếp tục lải nhải rằng ngày mùng mười tháng Giêng, nhà họ Dương gả con gái. Đã truyền tin ra ngoài, hễ có kẻ ăn mày nào đến trước cửa phủ Dương hát Liên Hoa Lạc chúc mừng thì sẽ được thưởng mỗi người hai cái màn thầu bột trắng cùng hai đồng xu. Khuyên Kim Thập Tam cũng nên đi lĩnh một phần đi.

Kim Thập Tam hỏi: "Dương Bát gia này có mấy người con?"

Lão ăn mày nói: "Dương Bát gia có một người con trai và hai cô con gái. Đây là lần đầu tiên nhà họ Dương gả con gái. Người được gả là cô cả nhà họ Dương, chồng là Từ Tùng Nhân, chỉ huy đoàn phòng vệ của Phủ Tùng chúng tôi. Nghe nói lần này Đoàn trưởng Từ tái hôn, nhưng tiểu thư Dương sẽ là vợ chính, cho nên cũng không phải là bất lợi."

Kim Thập Tam gật đầu, nói: "Vậy chẳng phải phủ Dương sẽ rất náo nhiệt nhỉ."

Lão ăn mày nói: "Còn phải nói à! Dương Bát gia giàu có, của hồi môn hậu hĩnh thì khỏi phải bàn rồi. Tiệc cưới nhà họ Từ tổ chức ở Trường Bạch Lâu, đặt mấy chục bàn tiệc, ăn mừng suốt ba ngày. Ở đất Phủ Tùng này, nhà nào có chút thể diện đều được mời, đích thân Huyện Thái gia làm chủ hôn, nghe nói đại sư Trương từ Phụng Thiên cũng cử người đến tham dự. Nhà họ Dương cũng không kém cạnh, tổ chức riêng mấy chục bàn tiệc ngay tại phủ, mời hết đồng nghiệp và khách thương.

Trong giới nhân sâm Quan Đông, ai dám không nể mặt hội trưởng như ông ta? Hễ là người có chút danh tiếng đều phải đến chúc mừng. Họ còn mời cả đoàn hát, không chỉ có gánh hát Nhị nhân chuyển địa phương, mà còn đặc biệt mời danh ca từ Bắc Bình đến diễn Kinh kịch suốt ba ngày. Lão ăn mày tôi đây sống ở Phủ Tùng mấy chục năm, từng chứng kiến không ít cuộc vui, nhưng e rằng chẳng lần nào có thể sánh với hôn lễ nhà họ Dương lần này đâu."

Lão ăn mày lắc đầu ngán ngẩm, bày tỏ sự ngưỡng mộ. Kim Thập Tam nghe vậy thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, hỏi: "Năm mới sắp đến rồi, sau năm mới, nhà họ Dương sẽ gả con gái, e rằng không đủ nhân lực để lo liệu hết mọi việc đâu, đúng không?"

Lão ăn mày vỗ đùi nói: "Cậu nói đúng lắm, chàng trai! Ngày mai, quản gia ngoại viện của phủ Dương là Hàn Tứ gia sẽ đến ngôi miếu trên núi này để tuyển người vào phủ làm tạm thời. Cả nam lẫn nữ đều được hoan nghênh. Họ chắc chắn sẽ không hứng thú với một ông già tay chân yếu ớt như tôi, nhưng một người trẻ và khỏe mạnh như cậu có thể thử xem. Nhà họ Dương rất hào phóng, họ không chỉ cung cấp chỗ ăn chỗ ở, mà tiền lương kiếm được trong mười ngày, nửa tháng cũng đủ để cậu sống trong hai, ba tháng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!