Chương 5: (Vô Đề)

Chương trước nói đến, nhóm người Kim Bất Hoán vào rừng tìm sâm, liên tiếp nhiều ngày không thu hoạch được gì. Còn Kim Thập Tam vì đuổi theo một con dê núi, vô tình leo lên vách mỏ ưng, gặp được một con chim gõ kiến mào vàng đánh đánh nhau với một con rắn lớn.

Thấy chim gõ kiến mào vàng đấu không lại, Kim Thập Tam liền ra tay giúp đỡ, gi3t chết con rắn được người đào sâm gọi là

"rồng thần núi Trường Bạch". Chim gõ kiến mào vàng cảm ơn rồi bay đi.

Kim Thập Tam xẻ bụng rắn, ăn mật rắn, uống máu rắn, còn có được một viên xà châu thần kỳ. Sau khi quay về, hắn kể lại với mọi người, Kim Bất Hoán nói đây là một con chim gõ kiến mào vàng, được người đào sâm gọi là Kim Phượng Hoàng, vô cùng hiếm gặp, nó có linh tính, chuyên ăn hạt của các loại linh bảo.

Phàm là khu vực có chim gõ kiến mào vàng xuất hiện, tất có bổng chùy lớn.

Cả nhóm xốc lại tinh thần. Khi cả nhóm đến được dãy núi Thiên Nga, Kim Bất Hoán phát hiện nô này là một vùng đất rất âm u, chắc chắn sẽ có bổng chùy lớn, ra lệnh cho mọi người di dời lán trại. Đúng lúc này, Trần Cáng Tử đột nhiên phát hiện gần đó có người đang lại gần, lớn tiếng hét lên.

Một trận xào xạc vang lên, phía sau họ lần lượt xuất hiện hơn hai mươi bóng người. Kim Bất Hoán nhìn trang phục của những người này thấy khác với người Trung Quốc, dường như là người Triều Tiên. Nhìn vào các công cụ họ mang theo, có vẻ như họ cũng đến để vào rừng đào sâm.

Trong khu rừng này không có gậy gộc, anh em họ Trần mỗi người rút một chiếc rìu đeo bên hông, trừng mắt nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện này. Hai anh em xưa nay đánh nhau liều mạng, không quan tâm đối phương đông hay ít.

Chỉ cần Kim Bất Hoán ra lệnh một tiếng, họ lập tức lao lên quyết chiến. Những người khác cũng lần lượt rút dao phay mang theo bên mình, Lưu Lão Muộn tháo khẩu súng dài đang đeo trên lưng xuống, ngay cả Kim Thập Tam cũng lấy dao găm ra, sẵn sàng ứng chiến.

Kim Bất Hoán giữ nét mặt trầm lặng, không lên tiếng. Quy tắc vào rừng đào sâm rất coi trọng thứ tự đến trước sau. Khi họ vào khu rừng này, không chỉ đánh dấu đường đi bằng gậy mà còn buộc dây đỏ để khẳng định khu vực này đã có người đến trước.

Những người đến sau khi nhìn thấy phải lập tức chuyển sang khu rừng khác. Nhưng người Triều Tiên thường xuyên phá vỡ quy tắc, vì thế mà hay xảy ra xung đột với người Trung Quốc, thậm chí nhiều khi còn dựa vào đông người để cướp hàng hóa của họ. Những vụ đụng độ dẫn đến thương vong không hề hiếm.

Lúc này, Kim Bất Hoán không muốn xảy ra xung đột. Thứ nhất, đối phương có quá nhiều người; thứ hai, họ mang theo không ít súng đạn. Nhìn sơ qua, ít nhất đối phương có năm khẩu súng dài, hai khẩu súng ngắn. Nếu đánh nhau, phe mình chắc chắn chịu thiệt, có khi còn có người bỏ mạng.

Những người đào sâm không phải lũ cướp giết người cướp của, mà là những người làm ăn chân chính, ăn cơm cực nhọc để kiếm tiền từ nhân sâm. Ông đã dẫn mọi người vào rừng thì phải có trách nhiệm đảm bảo họ an toàn trở ra.

Kim Bất Hoán ra hiệu cho Trần Cáng Tử và những người khác không manh động, rồi hắng giọng một tiếng, lớn tiếng hỏi:

"Các huynh đệ bên kia, ai là thủ lĩnh? Mời ra đây nói chuyện."

Một người đàn ông ngoài ba mươi bước lên trước, chắp tay chào rồi nói:

"Ta đây. Xin hỏi huynh đài quý danh là gì?"

Người đàn ông này có diện mạo kỳ lạ, khuôn mặt gầy gò như bị dao gọt, lông mày rậm như chổi quét, cằm nhô ra như cái xẻng. Hắn nói tiếng Quan Đông rất trôi chảy.

Triều Tiên nằm sát vùng Đông Bắc Trung Quốc, trước thời Dân Quốc từng là nước phiên thuộc của Trung Quốc trong thời gian dài, quan hệ hai nước khá sâu sắc.

Triều Tiên từng dùng chữ Hán làm văn tự chính thức, người Trung Quốc di cư sang Triều Tiên qua các thế hệ cũng không ít, nên chuyện người Triều Tiên biết nói tiếng Hán không có gì lạ.

Thấy đối phương chịu giữ lễ nghĩa, ít nhất vẫn còn đường hòa giải. Kim Bất Hoán thầm thở phào một chút, cũng chắp tay đáp lễ:

"Không dám nhận tôn xưng, tại hạ Kim Bất Hoán."

Người đàn ông kia giật mình, hỏi:

"Chẳng lẽ ngài chính là Kim bá đầu, người đã đoạt danh hiệu Sâm Vương chín năm trước với một cây"Thất Tiên Nữđó ư?

Kim Bất Hoán gật đầu, nói:

"Chỉ là chút danh tiếng nhỏ, không đáng nhắc đến. Xin hỏi huynh đài quý danh là gì?"

Người kia nói:

"Thì ra thật sự là Kim bá đầu, thất lễ, thất lễ rồi! Danh tiếng và sự công bằng chính trực của ngài từ lâu đã vang xa, ngay cả giới săn sâm Triều Tiên chúng tôi cũng ngưỡng mộ không thôi. Tại hạ cũng họ Kim, tên Hách Dũng."

Kim Bất Hoán nói:

"Kim huynh, khu rừng này thuộc địa phận Trung Quốc. Các vị người là Triều Tiên vượt biên vào đây tranh giành với chúng tôi, lý lẽ ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!