Chương 20: (Vô Đề)

Như đã kể ở phần trước, Kim Thập Tam cùng những người đi theo đã lặn qua dòng nước ngầm và tiến vào bên trong vách núi. Tại một tế đàn của pháp sư Shaman, họ phát hiện thi thể của Diệp Bỉnh Đường và những kẻ như Hỏa Thiêu Thiên.

Đúng lúc này, Dương Bát gia dẫn người đột nhiên xuất hiện, bao vây họ, ép Kim Thập Tam phải giải cơ quan trên tế đàn để mở lối vào kho báu của Sơn Thần. Họ tiến đến một vực sâu bên dưới có dòng nham thạch đỏ rực đang cuồn cuộn chảy.

Khi cả đoàn đang chuẩn bị băng qua một cây cầu đá bắc ngang hai bờ vực thì bất ngờ có biến cố xảy ra phía sau.

Kim Thập Tam ngoảnh đầu lại thì thấy trên vách đá có một con quái thú khổng lồ đang từ độ cao hơn mười trượng bò xuống.

Con quái thú này có hình dáng và khuôn mặt giống chó, nhưng to lớn hơn hổ Đông Bắc gấp đôi. Trên đầu mọc một cặp sừng ngắn, toàn thân phủ đầy vảy giáp. Điều kỳ lạ nhất là cả thân thể nó như được bao phủ bởi một ngọn lửa hừng hực, phát ra ánh sáng chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Con quái thú ấy bò trên vách đá dựng đứng mà chẳng khác nào đi trên đất bằng, chậm rãi áp sát đoàn người bên dưới. Cả đội ngũ trên cây cầu đá lập tức rối loạn, người của Dương Bát gia đồng loạt giơ súng bắn về phía nó.

Bỗng nhiên, con quái thú nhảy vọt xuống, đè bẹp một người lính pháo binh do Dương Bát gia mang theo. Lập tức, người ấy bốc cháy ngùn ngụt, giãy giụa vài cái rồi nằm im bất động.

Kim Thập Tam lập tức kéo Diệp Lam chạy đi.

Phía sau họ vang lên tiếng hét, tiếng súng, tất cả hỗn loạn. Có người bị chen lấn đến mức rơi khỏi cây cầu đá, mang theo tiếng la thảm thiết rơi vào vực sâu. Kim Thập Tam và Diệp Lam không ngoảnh lại, chỉ cắm đầu chạy.

Chỉ còn bốn, năm trượng nữa là đến được đầu bên kia cây cầu, nhưng đoạn này lại chính là nơi hẹp nhất. Đoạn cầu ấy dài khoảng ba trượng, nhưng bề ngang chỉ chưa đầy một thước, người đi trên đó chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống vực.

Diệp Lam vì hoảng loạn mà tay chân mềm nhũn, không dám bước qua đoạn cầu. Lúc này Kim Thập Tam cảm thấy sau lưng càng lúc càng nóng, biết ngay con quái thú lửa ấy đã rất gần mình.

Thấy Tam Giang Ưng từ đầu bên kia cây cầu đang chạy trở lại ứng cứu, trong cơn nguy cấp, hắn hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ sức lực, ôm lấy Diệp Lam và ném mạnh về phía Tam Giang Ưng.

Cú ném này xa đến hơn ba trượng. Tam Giang Ưng nhắm chuẩn hướng Diệp Lam bay tới, hạ thấp trọng tâm, dang rộng hai tay đón lấy cô, đồng thời ngã người về sau để hóa giải lực va chạm.

Kim Thập Tam thấy cả hai đều an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, vừa định tự mình vượt qua thì bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, khiến hắn chúi người về phía trước, suýt nữa thì rơi khỏi cây cầu đá.

Hắn loáng thoáng thấy Harukawa Hideki lao vọt qua bên cạnh, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà chửi mắng, chỉ có thể vội vã giơ tay ra chụp bừa. May thay, tay phải hắn kịp bám được vào một tảng đá nhô ra bên sườn cây cầu, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung.

Lúc này, một luồng lửa nóng rực đang từ từ áp sát, Kim Thập Tam biết con quái thú lửa kia đang ở ngay phía trên mình. Trong khi hắn đang tuyệt vọng thì bất ngờ nghe thấy tiếng Ô Lực Lăng từ đầu kia cây cầu gọi to tên hắn, sau đó một sợi dây dài được ném tới.

Kim Thập Tam buông tay, lao người về phía trước, đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chụp được sợi dây và đu vọt qua vực sâu.

Đầu dây bên kia buộc vào thắt lưng Ô Lực Lăng.

Với thân hình to lớn vạm vỡ, anh ta ngồi thụp xuống, ngả người ra sau, đôi tay siết chặt sợi dây, cơ bắp nổi cuồn cuộn, hai chân chống vững trên một tảng đá nhô ra, chống đỡ sức nặng từ thân thể đang rơi xuống của Kim Thập Tam. Khi Kim Thập Tam đã bám chắc vào vách đá, Ô Lực Lăng dùng sức kéo hắn lên.

Kim Thập Tam leo lên được vách đá, quay đầu nhìn lại thì thấy con quái thú lửa kia đang đứng lại ở khoảng cách bốn, năm trượng. Thân thể nó quá to lớn nên không thể di chuyển qua cây cầu hẹp.

Sau lưng nó, những pháo binh của Dương Bát gia vốn ở phía sau đội hình, cùng vài người Nhật đi theo Harukawa Hideki, đều đã biến mất.

Lúc này, bên phía Kim Thập Tam người nào cũng còn nguyên vẹn, trong khi phía Dương Bát gia chỉ còn lại hai cha con ông ta, hai lính pháo binh, và tên người Nhật là Harukawa Hideki còn sống sót.

Harukawa Hideki vô cùng đau buồn.

Những người Nhật vừa thiệt mạng đều là cốt cán của Hắc Long Hội, trong đó có một người là em ruột của hắn. Bản thân hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Long Hội tại Phụng Thiên.

Ngày nay, nhiều người trong chúng ta có thể chỉ biết đến băng đảng lớn nhất Nhật Bản là Yamaguchi -gumi, nhưng lại không biết rằng hơn trăm năm trước, Nhật Bản từng có một tổ chức xã hội đen tên là Genyosha, gồm những thành phần như dân nghèo, thương nhân và võ sĩ cấp thấp. Genyosha được quân đội và cơ quan mật vụ Nhật Bản lúc bấy giờ hậu thuẫn, sau khi phát triển mạnh trong nước thì bắt đầu thâm nhập vào Triều Tiên và Trung Quốc, đề ra mục tiêu

"hỗ trợ quân đội đánh đuổi thế lực Nga đang chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc Trung Quốc, tiến tới thôn tính toàn bộ vùng Đông Bắc, Mông Cổ và cả Siberia của Nga".

Từ mục tiêu đó, họ đã đổi tên thành Hắc Long Hội theo tên con sông lớn nổi tiếng trong khu vực Hắc Long Giang này

Hắc Long Hội từ đó trở thành đội tiên phong cho công cuộc xâm lược Trung Quốc của đế quốc Nhật Bản. Trong cuộc chiến Nhật – Nga từ năm 1904 đến 1905, dù Nhật giành chiến thắng cuối cùng, thế lực Nga vẫn không cam tâm rút khỏi vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Cuộc đấu tranh ngầm giữa hai bên trên vùng đất Quan Đông chưa bao giờ dừng lại. Nhà họ Dương vừa có phe cánh của Dương Vũ Đình hậu thuẫn trong chính quyền, lại vừa được Hắc Long Hội âm thầm hỗ trợ, nên trong cuộc đối đầu với phe Nga của Diệp Bỉnh Đường, họ chiếm ưu thế cũng là điều dễ hiểu.

Lần này, Harukawa Hideki cùng Dương Bát gia đến núi Trường Bạch tìm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!