Sau khi đã ăn no uống đủ rồi, Hoa Ngũ Sắc mới rời đi đề tài nói:
"Ai.. tiểu thư, ta đang có chút việc phải đi bây giờ, thứ lỗi không bồi lâu được. Làm phiền tiểu thư có thể để vị cô nương này dẫn đường cho ta một lát không?"
Nàng thật sự không biết cái gì để mà tâm sự cùng vị tiểu thư này á.
Cũng không thể cứ uống trà mãi nha.
Vẫn là tìm lý do mà rời đi mới tốt.
Lê Vân thấy nàng nôn nóng như có lửa đốt, vẻ mặt mất tự nhiên liền hiểu ra, mỉm cười đáp:
"Đã làm phiền cô nương rồi, ta thật là có lỗi. Vậy để Đinh Hương đi theo cô nương đi."
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, lúc này nàng mới nhẹ thở dài một tiếng.
Ai..
lần này có chút thất thố rồi.
***
Bên trong thư phòng của Bình An hầu
Một nam nhân trung niên đang ngồi sau án thư cầm bút lông viết gì đó.
Phía trước mặt là ba thanh niên trẻ tuổi đang ngồi uống trà.
Đột nhiên nam nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn ba người, bình tĩnh hỏi:
"Các ngươi mấy ngày nay ở hầu phủ có quen không?"
Lời này tất nhiên là hướng La Nhất Phong đang ngồi nghiêm chỉnh nhất nói.
Chỉ thấy hắn chắp tay ôm quyền đáp:
"Chúng ta thấy rất tốt, cảm ơn hầu gia đã quan tâm." Đoạn cũng không nhiều lời nữa.
Lê Lâm trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.
Ngày nào đám người này cũng lượn lờ ở những nơi có thể kiếm tiền, còn kiếm được không ít, không thấy tốt mới là lạ.
Đã bảo là xuống núi cứu người ah.
Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ kiếm tiền như thế?
La Nhị Gia nhìn hắn một chút, thầm cười nhạo trong lòng.
Cái tên này mặc dù có túi da tốt, thế nhưng bên trong thật sự là một lời khó nói hết ah.
Vị hầu gia này tuy chưa đề cập đến chuyện cứu người.
Nhưng bọn họ cũng không phải là không chuẩn bị gì nha.
Mặc dù hay la cà ngoài phủ, nhưng cũng đã thu thập được không ít thứ ah.
Đúng lúc này, vị hầu gia kia liền nói:
"Các ngươi có biết vì sao ta lại đi tìm sư phụ của các ngươi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!