Chương 3: (Vô Đề)

Cố Sở Sinh chờ đến tận khi mặt trời lặn cũng không nhìn thấy bóng dáng Sở Du.

Chuyện không giống quá khứ làm hắn không nhịn được có chút lo lắng, lúc này quan binh không còn nhẫn nại, mạnh mẽ kéo xe ngựa qua, bất mãn nói: "Đi thôi!"

Cố Sở Sinh nhìn dòng người đến người đi tấp nập ở cổng thành, hít sâu một hơi, cuối cùng lên đường.

Không sao, Sở Du nhất định sẽ đến.

Hắn nói với mình, sự trở về của hắn tất nhiên sẽ gây ra mọi thay đổi, nhưng hắn biết rõ thứ tình cảm của cô nương 17 tuổi Sở Du dành cho hắn sâu đậm cỡ nào.

Đời trước nàng đã tới, đời này, nàng cũng sẽ tới.

Khi Cố Sở Sinh ôm cõi lòng đầy hy vọng bước lên con đường của mình, Sở Du đang ngủ say giấc.

Sau khi tỉnh dậy, nàng lập tức nhận được tin tức Sở Cẩm phái người đưa tới đây, nói là Cố Sở Sinh đã rời khỏi kinh thành.

Sở Du không quá chú ý Cố Sở Sinh có rời kinh hay không, cái nàng để ý hơn là, vị muội muội này của mình sao lại thần thông quảng đại như vậy?

Hiện giờ nàng hoàn toàn không biết một chút tin tức nào bên ngoài, nhưng Sở Cẩm lại biết rõ khi nào Cố Sở Sinh rời kinh. Có lẽ Sở Cẩm biết được những chuyện này từ chỗ Cố Sở Sinh, nói cách khác, thật ra những năm đó, quan hệ giữa Cố Sở Sinh và Sở Cẩm vẫn chưa từng đứt đoạn.

Vào lúc Sở Cẩm nói mình không có bất kỳ tình cảm nào với Cố Sở Sinh, để nàng bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, thì bản thân Sở Cẩm vẫn giữ liên lạc với Cố Sở Sinh.

Sở Du ném tờ giấy trong tay vào bếp lò, nói với thị nữ tới báo tin: "Nói với Nhị tiểu thư không cần nói với ta những chuyện này, quy củ không cần ta phải nói quá nhiều, trong lòng muội ấy phải hiểu."

Vừa nói, Sở Du ngẩng đầu, nhìn thị nữ, lạnh lùng nói: "Phủ Tướng quân còn cần thể diện, bảo muội ấy cân nhắc một chút!"

Thị nữ không biết nội dung trong tờ giấy, bị Sở Du nói như vậy cũng không hiểu gì, sau khi hoang mang rối loạn rời đi, Sở Du nhìn ánh lửa sáng bừng trong lò than, không nhịn được thở dài một tiếng.

Tờ giấy này, khiến nàng gần như mất hết hy vọng với muội muội mình.

Tính cách lá mặt lá trái, ăn ở hai lòng của Sở Cẩm không phải tương lai mới có, mà nó đã ăn trong xương cốt, mòn tận gốc rễ.

Năm đó nàng thích Cố Sở Sinh, nhưng bởi vì hắn là hôn phu của Sở Cẩm nên suốt nhiều năm, nàng chưa từng thể hiện ra ngoài. Nàng không nói nhiều quá một chữ, thậm chí trong cuộc sống hàng ngày cũng sẽ tránh đi, Thánh Thượng tứ hôn, nàng lập tức đồng ý, nàng tự nhận mình làm rất tốt, ngay cả năm đó khi nàng đuổi theo Cố Sở Sinh tới Côn Dương, bản thân Cố Sở Sinh cũng sững sờ.

Nếu không phải Sở Cẩm khóc lóc kể lể, nếu không phải Sở Cẩm cầu xin nàng, sao nàng có thể khổ sở vì đợi chờ Cố Sở Sinh chứ?

Một mặt, nàng ta nói mình muốn khuyến khích tỷ tỷ tìm kiếm tình yêu đích thực, nhưng một mặt lại vương vấn không dứt được tơ lòng với Cố Sở Sinh……

Sở Du có chút bất đắc dĩ, nàng không hiểu vì sao Sở Cẩm lại có tính tình này, rõ ràng cùng sinh ra ở phủ tướng quân, rõ ràng cùng là đích tiểu thư, nhưng sao tính cách lại khác nhau đến vậy?

Sở Du suy nghĩ trong một lát, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhân lúc mới trở về, nàng tìm bút mực tới, bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện quan trọng mà nàng nhớ được ở đời trước. Nếu đã trở về một lần nữa, nàng đương nhiên không thể trở về vô ích.

Trước mắt, chuyện lớn nhất không gì khác ngoài việc cả nhà Vệ gia chiến tử sa trường.

Ngày 27 tháng 7 năm đó, cũng chính là ngày Sở Cẩm gả cho Vệ Quân, biên cảnh cấp báo về Hoa Kinh, Vệ Quân theo phụ thân xuất chinh.

Tổng cộng 7 người con của Vệ gia, kể cả Vệ  Thất Lang Vệ Uẩn nhỏ tuổi nhất cũng đều tiếp bước lên chiến trường. Tất cả mọi người đều cho rằng chiến thần Vệ gia sẽ nhanh chóng chiến thắng trở về giống những lần trước, nhưng một tháng sau, tin tức truyền về lại là hai mươi vạn tinh binh dưới sự dẫn dắt của Vệ gia đã bị tiêu diệt hoàn toàn ở thung lũng Bạch Đế.

Vệ Uẩn đỡ linh cữu về kinh, chịu thẩm vấn của Đại Lý Tự, bởi vì nguyên nhân dẫn đến thất bại trong trận chiến này là do Trấn Quốc Hầu Vệ Trung đã cưỡng ép truy đuổi đào binh Bắc Địch bất chấp hoàng lệnh. Vì thế các thế gia lớn rối rít tỏ rõ lập trường cắt đứt quan hệ với Vệ gia, ngoại trừ Tưởng thị

- phu nhân của Nhị công tử Vệ Thúc tự vẫn vì tình, thì các phu nhân và thị thiếp ở các phòng khác đều tự xin rời đi. Vệ Uẩn thay thế phụ thân và huynh trưởng viết thư hòa ly cho những người này, trong khoảng thời gian ngắn, cây lớn Vệ gia tan hoang đổ nát, cả hầu phủ to lớn chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn và Vệ lão thái quân, dẫn theo 5 đứa trẻ còn chưa lớn.

Lúc ấy Sở Du đã theo Cố Sở Sinh đến Côn Dương xa xôi. Côn Dương là phòng tuyến thứ hai của biên cảnh phía bắc, là nơi trọng yếu để vận chuyển lương thảo, lúc ấy Sở Du đã nhiều lần giúp Cố Sở Sinh vận chuyển lương thảo ra tiền tuyến.

Nhưng khi Sở Du tiếp xúc với chiến sự cũng là sau khi người Vệ gia đã chết. Năm đó cụ thể người Vệ gia chết như thế nào, vì sao mà chết, nàng thật sự không rõ ràng lắm.

Nàng chỉ biết, sau đó Quốc cữu Diêu Dũng nhận lệnh lúc lâm nguy, đóng quân ở Bạch thành, cuối cùng bỏ thành mà chạy. Các nơi đều nổi lên chiến tranh loạn lạc, bị kìm kẹp bao vây, trong lúc trên triều đình không còn người nào có thể sử dụng, Vệ Uẩn ở trong lao ngục chờ lệnh, gánh án sinh tử lên tiền tuyến.

Hoặc là thắng, hoặc là chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!