Vệ Uẩn bị câu nói này làm cho sững sờ, sau khi Sở Du nói hết một hơi, cuối cùng mới phát hiện tính tình lúc này của mình lại thật sự có mấy phần dáng vẻ lúc mười lăm tuổi.
Hai người im lặng, Sở Du điều chỉnh tâm trạng, mà Vệ Uẩn sau khi tiêu hóa xong những lời nàng nói thì nói: "Lời tẩu tử nói, đệ nhớ kỹ trong lòng. Lần này là đệ không phải, lần sau nếu đệ lại làm chuyện gì nữa, nhất định sẽ nói rõ ràng với tẩu tử trước."
Sở Du gật đầu một cái, cuối cùng hết giận, ánh mắt rơi xuống chân Vệ Uẩn, nhíu mày nói: "Vết thương của đệ……"
"Không sao cả!" Vệ Uẩn vội vàng nói: "Đệ ở quân doanh bị các ca ca đánh còn nặng hơn thế này, vết thương nhỏ thôi! Tẩu tử ngàn vạn lần đừng lo lắng!"
Sở Du thở dài, nàng đi đến trước mặt Vệ Uẩn, hơi ngồi xổm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Vén chân lên cho ta xem một chút."
"Cái này……"
"Trưởng tẩu như mẹ," Sở Du lườm hắn một cái: "Trong lòng ta đệ chính là một đứa trẻ, đừng nghĩ quá nhiều."
Vệ Uẩn không lên tiếng, vẫn có chút ngượng ngùng, Sở Du tức giận nói: "Mau lên, đừng lãng phí bạc của ta!"
Thấy Sở Du nổi giận, Vệ Uẩn rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, vén ống quần lên, để miệng vết thương lộ ra trước mặt Sở Du.
Từng mảng bầm tím lớn cùng với miệng vết thương ghê rợn khiến trong lòng người xem không khỏi run rẩy, Sở Du không nói gì, nàng nhìn miệng vết thương, bình tĩnh nói: "Ta sẽ bảo đại phu phối thuốc trị thương đặc trị, còn những vết thương khác thì sao?"
"Cũng không có gì……" Vệ Uẩn nhỏ giọng nói: "Chỉ còn lại mấy vết roi ngoài da thôi……"
Sở Du gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Vừa nói, Sở Du đứng dậy, nói với hắn: "Dưỡng thương cho thật tốt, ta đi về trước."
"Vâng……"
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn Sở Du lạnh mặt đi ra ngoài, lại gọi nàng lại: "Tẩu tẩu……"
"Ừ?"
"Tẩu…… Đừng tức giận được không? Tẩu nói xem, nếu ca ca biết đệ làm tẩu tức đến vậy thì có đánh chết đệ không!"
Vệ Uẩn thấp thỏm nói, hai tiếng "Đánh chết" cuối cùng, như thể Vệ Quân thật sự có thể bò từ dưới mộ lên rồi đánh chết hắn.
Sở Du nghe hắn nói, có chút bất đắc dĩ: "Ta không giận đệ."
Nàng chỉ tức những tên khốn khiếp đã đánh hắn.
Nghe Sở Du nói, trong lòng Vệ Uẩn thả lỏng hơn nhiều, lúc này mới từ biệt Sở Du.
Sau khi Sở Du ra ngoài thì gọi Trường Nguyệt tới, căn dặn: "Em bảo cai ngục nhớ kỹ những người đánh Vệ Uẩn, bao nhiêu tiền cũng cho, chúng ta cũng tuyệt đối không khai ra hắn, hắn chỉ cần nhớ cái tên là được."
"Vâng."
Trường Nguyệt vâng một tiếng rồi lập tức đi tìm cai ngục trông Vệ Uẩn. Sau khi Trường Nguyệt rời khỏi, Vãn Nguyệt cười khẽ: "Thiếu phu nhân đúng là lúc nào cũng bảo vệ người mình."
Sở Du cười lạnh một tiếng: "Làm chuyện gì cũng phải trả giá, Vệ gia còn chưa sụp đổ đâu."
Sau khi Trường Nguyệt hỏi thăm tin tức thì giao danh sách cho Sở Du, ba người cùng về phủ. Sở Du lệnh người theo dõi Vân Lan quận chúa, mới vừa trở về, người theo dõi đã lập tức chạy tới, vội nói: "Hôm nay có khách tới thăm phủ Vân Lan Quận chúa."
"Ai?"
Sở Du vội hỏi, người hầu báo một cái tên: "Lục Mẫn Hành."
Lục Mẫn Hành là chiêm sĩ phủ Thái Tử, có mối quan hệ cá nhân cực kỳ mật thiết với Vân Lan Quận chúa, thế cho nên bên ngoài vẫn luôn đồn đại hắn là nhập mạc chi tân* của Vân Lan Quận chúa.
* Nhập mạc chi tân: chỉ những người có mối quan hệ bí mật với nhau
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!