Hành động âu yếm đột ngột của Sở Du khiến Sở Kiến Xương giật mình, phản ứng đầu tiên của ông là cảm thấy có phải con gái nhà mình quỳ đến ngốc luôn rồi không?
Dẫu sao Sở Du đã luyện võ với ông từ khi còn nhỏ, không giống những cô nương nhà khác, từ trước đến nay nàng chưa từng khóc lóc sướt mướt hay làm mình làm mẩy.
Nàng thích Cố Sở Sinh, cái gì tốt cũng dành cho hắn. Tần Vương mưu phản, Cố gia vì nói giúp Tần Vương mà bị kết tội, mọi người đều trốn tránh không kịp, nhưng nàng lại có thể đưa tiền và truyền tin cho Cố Sở Sinh ngay trước khi mình sắp xuất giá, còn muốn bỏ trốn theo hắn đến biên cảnh.
Sự can đảm này lớn đến mức không có giới hạn.
Nhưng cũng may chuyện này bị nha hoàn thân cận của nàng nói cho Sở Kiến Xương, ông đã ngăn Sở Du lại ngay trước khi nàng chuẩn bị chạy trốn, vậy mới không để nàng phạm thành sai lầm lớn.
Nghĩ đến đây, Sở Kiến Xương lại xụ mặt, lạnh lùng nói: "Nghĩ thông chưa? Nếu vẫn chưa nghĩ thông thì cứ quỳ tiếp đi."
"Nghĩ thông rồi ạ!"
Sở Du biết Sở Kiến Xương đang hỏi chuyện gì.
Nàng lục lọi ký ức, giờ chắc là lúc nàng 15 tuổi.
Vào tháng chín năm 15 tuổi, nàng được Hoàng Thượng tứ hôn, gả cho thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu phủ. Hôn sự được quyết định, tam môi lục sính, chẳng mấy sẽ đến ngày thành thân. Kết quả cũng vào lúc này, Tần Vương mưu phản nửa năm cuối cùng cũng bị bắt giam, mà phụ thân Cố Sở Sinh từng được Tần Vương phi giúp đỡ nên đã nói đỡ đôi câu cho người nhà Tần Vương, ngờ đâu khiến thánh thượng giận dữ.
Phụ thân Cố Sở Sinh bị chém đầu, mà Cố Sở Sinh vừa vào triều đình cũng bị liên lụy, bị giáng chức đến biên cảnh, từ học sĩ Hàn Lâm viện trở thành một Huyện lệnh cửu phẩm.
Nàng biết được việc này thì trong lòng nôn nóng, đúng lúc Sở Cẩm tới khóc lóc kể lể với nàng rằng mình không muốn theo Cố Sở Sinh đi biên cảnh chịu khổ, vì thế hai tỷ muội tính toán, để Sở Du bỏ trốn theo Cố Sở Sinh trước, chờ đến khi Sở Du chạy xa, Sở gia không còn cách nào khác ngoài việc để Sở Cẩm gả thay đến Trấn Quốc Hầu phủ.
Sở Cẩm cũng là đích nữ, chỉ là không phải đích trưởng nữ, không giống như Sở Du luôn vung kiếm múa đao, nàng ta đi theo Tạ Vận học thơ từ ca phú, hơn nữa dung mạo đẹp đẽ mỹ miều, là người được hơn nửa số công tử trong thành Hoa Kinh ngày đêm tơ tưởng trở thành chính thê, nếu gả Sở Cẩm qua đó, lấy quan hệ giữa Vệ gia và Sở gia thì có lẽ Vệ gia cũng sẽ không nói gì.
Hai người tính toán kỹ càng, vì thế để gã sai vặt báo tin cho Cố Sở Sinh trước, để Cố Sở Sinh chờ ở bên ngoài cổng thành vào ngày rời đi. Thời gian đến gần, kết quả lúc trèo tường đã bị Sở Kiến Xương vừa hay bắt được.
Năm đó sau khi nàng bị bắt đã quỳ cả đêm, là Sở Cẩm thuyết phục Tạ Vận đưa nàng về phòng, sau đó lén thả nàng chạy, nàng mới có cơ hội ra roi thúc ngựa đuổi theo Cố Sở Sinh đã đi xa.
Mà lần này, Sở Du tuyệt đối sẽ không chạy nữa, vì thế nàng quyết đoán nói với Sở Kiến Xương: "Con không chạy, con sẽ ngoan ngoãn chờ gả cho Vệ thế tử!"
Sở Kiến Xương nhìn Sở Du với ánh mắt đầy nghi ngờ, không rõ vì sao Sở Du lại đột nhiên thay đổi tâm tư, cân nhắc xem có phải nàng muốn lừa ông hay không.
Nhưng nữ nhi nhà mình trước giờ là người thẳng tính, lừa ai cũng không lừa người nhà, suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt sáng ngời và sắc mặt tái nhợt của Sở Du, Sở Kiến Xương cũng cảm thấy đau lòng, lập tức vẫy vẫy tay nói: "Thôi thôi, đi nghỉ ngơi trước đi. Ngày sau con sắp phải thành thân rồi, đừng có suy nghĩ lệch lạc nữa. Dù sao Cố Sở Sinh cũng đi rồi, con đấy, nên chết phần tình cảm đó đi."
"Vâng." Sở Du gật đầu, Sở Cẩm ở bên cạnh tới đỡ nàng, Sở Du khẽ run lên, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng vẫn cố khắc chế bản thân không gây ra động tác nào.
Sở Kiến Xương thấy Sở Du cúi đầu, cho là nàng khổ sở, ông thở dài, vỗ bả vai nàng nói: "Vệ thế tử mạnh hơn Cố Sở Sinh nhiều, con gặp sẽ biết. Tình cảm đều được bồi đắp sau khi chung sống bên nhau, con đừng kháng cự, cha sẽ không hại con đâu."
"Con biết ạ."
Sở Du gật đầu, lúc này là thật lòng thật dạ.
Vệ thế tử Vệ Quân, cùng với toàn bộ nam nhân Vệ gia đều là những người bảo vệ non sông đất nước, một Cố Sở Sinh chuyên đùa bỡn quyền mưu sao có thể so sánh được?
Nàng cũng muốn bồi dưỡng một chút cảm tình với Vệ Quân, nhưng đoán là không có cơ hội.
Sở Du nghĩ đến vận mệnh của Vệ gia, lại có vài phần thương tiếc.
Thấy Sở Du không có tinh thần, Sở Kiến Xương vẫy tay, để Tạ Vận và Sở Cẩm đỡ nàng về.
Suốt cả đoạn đường Tạ Vận đều bảo ban khuyên nhủ, đại khái là bảo nàng chết tâm tư với Cố Sở Sinh đi, người làm cha mẹ luôn hy vọng nữ nhi của mình sống tốt. Sở Du không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.
Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sẽ luôn có một bên dày hơn một chút, còn một bên mỏng hơn một chút.
Nàng lặng im, để Sở Cẩm đỡ mình về phòng ngủ. Sau khi người làm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng nằm trên giường, chuẩn bị ngủ.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng muốn tích trữ tinh thần và sức lực, sau đó lên kế hoạch cho con đường tương lai phải đi như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!