Sở Du đứng bất động trước quan tài, Tào Diễn híp mắt: "Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Thiếu phu nhân, ngươi mở to mắt ra mà xem, quan tài nhà các ngươi bằng gỗ gì, khắc hoa văn gì, lại dùng nước sơn gì?"
Sở Du không quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Loại gỗ mà công công và các tiểu thúc nhà ta sử dụng, hoa văn chạm khắc, và cả nước sơn đều được sử dụng theo chức tước của bọn họ, không có gì không ổn cả."
"Lời này của thiếu phu nhân sai rồi," Tào Diễn cười lạnh: "Đám người Vệ Trung thân mang tội, chỉ có thể chôn cất theo quy cách thứ dân, nào có chuyện dùng quan tài như vậy? Người đâu, đi phố đông mua cho ta bảy cỗ quan tài bình thường tới đây. Thiếu phu nhân," Tào Diễn quay đầu sang, thở dài: "Tào mỗ trời sinh từ bi, hôm nay Vệ phủ suy bại đến mức này, bảy cỗ quan tài đó coi như Tào mỗ tặng Vệ phủ, Thiếu phu nhân không cần cảm ơn."
Vừa nói, Tào Diễn chỉ vào cỗ quan tài kia nói: "Xin Thiếu phu nhân nhường một chút, không nên ngây ngốc ở chỗ này, một khắc cũng không nên đâu."
"Tào đại nhân, Đại Sở ta có luật quy định người mang tội phải chôn cất theo quy cách thứ dân sao?"
"Vậy Đại Sở ta lại có luật quy định tội thần được chôn cất như công tước sao?!"
Trong lúc nói chuyện, quân lính của Đại Lý Tự chạy tới càng lúc càng nhiều, Tào Diễn không muốn dây dưa thêm với Sở Du nên nói thẳng: "Lôi đám người Vệ Trung ra cho ta!"
Vừa nói, Tào Diễn vừa dẫn đầu đám binh lính đi lên, Sở Du đứng trước quan tài Vệ Trung, vẫn không nhúc nhích, binh lính tiến lên mở quan tài, Sở Du giơ tay ấn lên trên, vậy mà không chút sứt mẻ. Binh lính ngẩn người, Tào Diễn tức giận nói: "Sợ cái gì, lôi nàng ta ra!"
Binh lính phản ứng lại, tiến tới kéo Sở Du, Sở Du nhoài người lên trên quan tài, cho dù ai tới kéo thì nàng cũng ôm quan tài thật chặt.
Nàng làm đúng như lời nàng nói, không phản kháng, không chống trả, nhưng không ai có thể kéo nàng ra, nàng cứ dùng chính thân mình để ngăn cản những binh lính đó. Trời bắt đầu lất phất mưa phùn. Tào Diễn thấy bọn họ mãi chưa kéo được Sở Du ra thì gào ầm lên với những người khác: "Ra tay đi!"
Dứt lời, hắn lập tức xông tới chỗ Sở Du, vung một roi lên người nàng.
Roi quật vào khiến người Sở Du chảy máu, người bên cạnh kêu lên sợ hãi, mà lúc này, dưới sự thúc giục của Tào Diễn, binh lính xung quanh cũng xông về phía những quan tài khác.
Vương Lam là người đầu tiên không nhịn được, nàng ôm bụng lớn nhào về phía quan tài của phu quân mình, khóc thét thành tiếng: "Lục Lang!"
"Kéo Lục Thiếu phu nhân về!"
Tưởng Thuần quát to: "Bảo vệ Lục Thiếu phu nhân!"
"Không được đánh trả!"
Sở Du ngẩng đầu lên, cất giọng: "Vệ phủ ta cũng không phải là tội thần mưu phản, tuyệt đối không ra tay với người triều đình. Không ai được phép đánh trả!"
Vừa nói, Sở Du quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Cửu.
Nàng hơi hé miệng, lặp đi lặp lại một cái tên.
Tạ thái phó.
Tạ thái phó.
Tạ Cửu chú ý tới ánh mắt Sở Du, nàng ấy đứng tại chỗ, không nói một lời.
Xung quanh là tiếng khóc, là tiếng la, đám binh lính cố gắng muốn mở quan tài, nhưng người Vệ phủ lại xông lên, liều mạng ôm trên quan tài.
Bọn họ như lời Sở Du nói, không phản kháng mà chỉ liều mạng bám trên quan tài, bị kéo ra hết lần này tới lần khác rồi lại lần lượt xông lên.
"Tam Lang…… Tam Lang chàng đừng sợ……"
Trương Hàm không biết võ, cả người nàng ấy úp sấp trên quan tài, nhưng lại bị binh lính kéo ra.
Vương Lam bởi vì mang thai nên bị người làm kéo đi, nàng khóc lóc không ngừng, kêu gào muốn tiến lên trước.
Tưởng Thuần đối mặt với quan tài, cả người đè chặt quan tài lại, móng tay cũng bấu mạnh trên đó.
Mà Sở Du thì nhoài người trên quan tài Vệ Trung, trên lưng là máu tươi đầm đìa.
Khắp cả Vệ phủ đều là tiếng kêu rên, tiếng than khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!