Chương 146: (Vô Đề)

Lúc Cố Sở Sinh nghe thấy tiếng mưa rơi, hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ.

Hôm nay hắn đã gần hoa giáp chi niên, cơ thể xương cốt không còn giống như trước nữa. Trận mưa này có chút lạnh, hắn nhịn không được ho nhẹ.

*Hoa giáp chi niên: sáu mươi tuổi

Cố Nhan Thanh đi vào, thấy hắn đứng trước cửa sổ, không nhịn được nói: "Phụ thân, sao người lại mở cửa sổ?"

Cố Sở Sinh mỉm cười, sắc mặt dịu dàng: "Đêm nay trời mưa thật tốt."

Cố Nhan Thanh thở dài: "Người còn đang bệnh, đừng nhìn mưa đêm nữa."

Cố Sở Sinh không nói gì, hắn cười đi đến trước thư án, bưng chén thuốc lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

"Lũ lụt ở Đức Châu như thế nào rồi?"

"Phụ thân." Cố Nhan Thanh có chút không vui, "Người cũng đừng quan tâm đến những thứ này nữa, hãy dưỡng bệnh thật tốt là được rồi!"

Cố Sở Sinh ho khan, lắc đầu: "Không an tâm được, dù sao cũng muốn hỏi."

"Người ấy, chính là thiếu một người bên gối." Cố Nhan Thanh có chút bất đắc dĩ: "Phụ thân, mẫu thân đã đi nhiều năm như vậy, người cũng nên buông xuống. Người hãy tìm một người, già hay trẻ, có người là tốt rồi."

"Tiểu hài tử, quản chuyện người lớn làm gì?"

Cố Sở Sinh nhẹ giọng mắng. Cố Nhan Thanh nhịn không được cãi: "Phụ thân, hài nhi của con đã biết gọi phụ thân."

"Vậy con cũng vẫn là nhi tử của ta."

Cố Sở Sinh lập tức phản bác. Cố Nhan Thanh còn muốn nói gì đó, Cố Sở Sinh đột nhiên ngắt lời hắn.

"Được rồi, ta biết con muốn nói gì. Chỉ là Nhan Thanh..." Hắn bình thản nói: "Trên đời này, tất cả mọi chuyện đều có thể chấp nhận được, duy chỉ có tình cảm là không thể."

"Nếu không biết mình muốn cái gì, vậy thì cái gì cũng đừng cầm lấy."

Cố Nhan Thanh vội vàng muốn phản bác, nhưng nhìn thấy biểu tình của Cố Sở Sinh thì dừng lại.

Cố Sở Sinh giống như lại rơi vào hồi ức, vẻ mặt nhu hòa: "Hơn nữa, ta đã từng có được, nên sẽ không cưỡng cầu."

"Cả đời này của ta có rất nhiều chuyện muốn làm, ta nhớ kỹ nàng, là được rồi."

[1]

Ấn tượng ban đầu của Cố Sở Sinh về Sở Du đến từ Sở Cẩm.

Lúc Cố Sở Sinh còn đang ở trong bụng mẫu thân hắn, thì phụ thân hắn đã được thăng chức từ Thái thú Lan Châu lên làm Công Bộ thị lang. Trên đường hồi kinh, bọn họ gặp phải một đám sơn phỉ. Mẫu thân hắn chấn kinh muốn sinh, dưới cơn nguy cấp, là Sở Kiến Xương đi ngang qua cứu giúp, cả nhà bọn họ mới giữ được bình an. Phụ thân của Cố Sở Sinh là người có ân tất báo, lập tức đồng ý, sau này Cố Sở Sinh chính là bán tử* của Sở gia. Gọi hắn là Sở Sinh, ngụ ý là, sinh ra vì Sở gia.

Sở Kiến Xương cảm động trước ý của phụ thân Cố Sở Sinh, vì thế khi Cố Sở Sinh vừa mới sinh ra, hai nhà đã định ra quan hệ thông gia.

*Bán tử: Con rể

Sau khi Cố Sở Sinh sinh ra không lâu, Tạ Vận có thai, sau đó sinh ra một đôi song bào thai, cả hai đều là nữ hài. Lúc ấy chiến loạn, Sở Kiến Xương ở trên chiến trường cản một kiếm cho Trấn Quốc Hầu. Vì cảm ơn, Vệ gia đã cùng Sở gia định ra việc hôn sự. Vệ gia định thân, Cố gia tất nhiên không dám tranh đoạt, cuối cùng định ra, đích trưởng nữ Sở Du hứa hôn cho Vệ Thế tử Vệ Quân, đích thứ nữ* Sở Cẩm hứa hôn với Cố Sở Sinh.

*Thứ nữ: Ở đây nghĩa là sau con đầu, cùng một mẹ sinh ra. Khác với thân phận "thứ tử" của Tống Thế Lan.

Bên ngoài truyền rằng, Sở gia có được hai mối hôn sự tốt, chính là do Sở Kiến Xương dùng mạng đổi lấy, điều này nói cũng không sai.

Bởi vì lo lắng Vệ gia là tướng môn thế gia, Cố gia là dòng dõi thư hương, vì thế Sở gia tách hai đứa nhỏ ra nuôi dưỡng. Sở Kiến Xương mang Sở Du đến biên cương Tây Nam để nuôi dưỡng, còn Tạ Vận vốn sinh ra từ dòng dõi thư hương thì nuôi dưỡng Sở Cẩm ở Hoa Kinh.

Lúc đó Tây Nam chiến loạn thường xuyên, hài tử lại không chịu được đường xa mệt nhọc, vì vậy tròn mười hai năm, Sở Du vẫn luôn ở biên cương, chưa từng trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!