Chương 4: Không được bắt nạt vợ

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người đều đưa mắt nhìn Hàn Mặc Nhiễm.

Hàn Mặc Nhiễm chậm rãi lau miệng, ánh mắt ung dung quét lên người Tằng Dung, lạnh lùng nói: "Là người lớn, đã vạch trần khuyết điểm của cháu mình thì thôi, lại còn đâm vào chỗ đau của người ta. May mà tôi là chồng của Hạm Hạm, cũng không phải người ngoài. Nếu để người ngoài nghe thấy mấy câu đó, chỉ sợ là người ta bật cười nói Hạ gia gia môn bất hạnh nên mới lấy về một người con dâu chua ngoa như thế."

Nghe xong, cả đám người Hạ gia đều ngẩn người.

Ngay cả Hạ Hạm cũng chấn khiếp quay sang nhìn Hàn Mặc Nhiễm. Từ nhỏ, cô đã không thích bác dâu cả, nhất là khi biết bà ta vô duyên vô cớ thích bắt nạt mẹ của cô. Nhưng trực tiếp nói thẳng ra không nể mặt trưởng bối, trực tiếp nói trưởng bối chua ngoa, chuyện này Hạ Hạm cũng không dám làm.

Mặt Tằng Dung lập tức đỏ lên. Bà ta há miệng muốn nói, nhưng lại vô thức nhìn thoáng qua Hạ lão tiên sinh, liền thấy sắc mặt ông không tốt lắm, nhưng không có ý định mở miệng.

Tằng Dung là người thông minh. Mặc dù Hàn Mặc Nhiễm chỉ là bậc con cháu, nhưng ở bên ngoài, một mình anh có thể đương đầu với bao nhiêu người quyền quý, ngay cả Hạ lão tiên sinh cũng phải nể mặt anh mấy phần.

Bà ta thật sự không ngờ một đứa oắt con lại không hề biết khiêm nhường hay tự hiểu một chút nào, dám nói trưởng bối không khách sáo như vậy.

Sắc mặt Tằng Dung rất khó coi, cười gượng nói: "Mặc Nhiễm, cháu xem cháu nói gì vậy, chẳng qua đều là người nhà nên nói đùa một vài câu thôi mà."

Hàn Mặc Nhiễm nói: "Chẳng qua tôi cũng chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi. Dù sao, nếu bác dâu bị mất mặt thì cũng chẳng làm xấu mặt Hàn gia, mà là mặt mũi của Hạ gia."

Khóe miệng Tằng Dung giật giật mấy cái.

Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp: "Còn có… Hạ lão tiên sinh, hiện giờ Hạ Hạm đã lấy cháu rồi. Sau này, chuyện dạy dỗ cô ấy, không khiến Hạ lão tiên sinh nhọc công."

Hàn Mặc Nhiễm nói rất chậm rãi, nhưng trong từng câu từng chữ lại khiến người ta có cảm giác áp bức.

Mấy câu nói này của Hàn Mặc Nhiễm thật sự không hề khách sáo chút nào, sao một thằng nhãi lại dám tạo áp lực cho ông như vậy? Sắc mặt Hạ lão tiên sinh trầm xuống.

Có điều, Hạ lão tiên sinh cũng là một người biết lấy đại cục làm trọng. Ông biết lúc này xé rách mặt Hàn Mặc Nhiễm cũng không tốt. Nhưng là một ông lão đức cao vọng trọng, ông cũng sẽ không dễ dàng chịu thua một thằng nhãi được.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng. May là Hạ Bằng kịp thời giảng hòa, cười nói: "Được rồi được rồi, khó khăn lắm cả nhà mới tụ tập cùng nhau, đồ ăn ngon như vậy, em cũng ngồi xuống đi."

Câu cuối cùng là nói với Tằng Dung, ý tứ trong giọng nói thể hiện rõ ràng.

Tằng Dung cắn răng, cười khan hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Cháu và Hạ Hạm ăn xong rồi, bọn cháu xin đi về trước."

Ban đầu, Hạ Hạm còn đang cầm đũa. Khi nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm nói như vậy thì lập tức để đũa xuống, đứng lên với anh.

Thu Hà cũng nói: "Để mẹ đi tiễn hai đứa."

Hạ Bằng vội vàng đứng lên giữ lại, nhưng Hàn Mặc Nhiễm khăng khăng muốn đi, ông ta cũng chẳng làm gì được.

Ba người đi ra cổng. Hạ Hạm muốn nói với Thu Hà mấy câu, Hàn Mặc Nhiễm cũng vô cùng biết điều, đi lên xe ngồi trước đợi cô.

Thu Hà cười: "Sao bà ta dám chứ? Mẹ có con gái và con rể tài giỏi như thế, nhà đó còn chẳng dám sưng mặt với mẹ, làm gì có chuyện dám bắt nạt mẹ chứ?"

Mặc dù câu nói này chủ yếu là để an ủi, nhưng Hạ Hạm cũng hiểu rõ, cho dù bình thường Tằng Dung và Thu Hà hay xô xát cãi cọ, nhưng cũng không dám làm gì với bà.

Hạ Hạm bỗng chốc không biết nói gì, liền ôm chầm lấy Thu Hà. Thu Hà vỗ lưng cô, nói: "Con đừng lo cho mẹ, mẹ sống ở đây rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đi hát hoặc đi xem phim với hội chị em, đa số thời gian đều tự do tự tại, thỉnh thoảng rảnh quá không biết làm gì còn nổi điên. Hiện giờ, mẹ chỉ mong con và Mặc Nhiễm có thể sinh một bé trai một bé gái, để cho mẹ bế cháu giết thời gian thôi!"

"Chuyện con cái con cũng không dám hứa, cứ để thuận theo tự nhiên thôi."

Thu Hà nói tiếp: "Các con cũng đừng chỉ lo công việc. Còn có… mẹ biết tính con hiếu thắng, nhưng đôi lúc cũng đừng hiếu thắng quá, nhất là trước mặt chồng mình, hiểu không?"

"Con biết rồi ạ."

Tiếng còi xe ngoài cổng vang lên, Hạ Hạm biết Hàn Mặc Nhiễm đang thúc giục cô, liền nói: "Mẹ tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé."

"Được được được, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!