Chương 14: Hàn Mặc Nhiễm bùng nổ

Đã qua mấy năm, khi nghĩ đến cái thai bị phá kia cũng không còn quá đau nữa, nhưng bị ánh mắt Hàn Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm, khiến cô khó chịu không thở nổi.

"Lúc nào?"

Giọng nói cứng nhắc, giống như đang đè nén điều gì đó.

"Lần đầu tiên."

Anh không nói gì nữa.

Năm đó, khi kết hôn với Hàn Mặc Nhiễm chính là thời gian hai người bận nhất. Sự nghiệp của hai người vừa mới bắt đầu, anh tận lực đẩy magic ra thị trường, Hạ Quốc An đưa mấy cái khách sạn cho cô quản lý, khiến cô càng bận rộn hơn.

Lễ cưới của hai người cũng được tổ chức rất vội. Đừng nói là tuần trăng mật, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng không có. Tổ chức lễ cưới xong, anh liền bay thẳng về Thâm Quyến, cô cũng vội vàng xử lý chuyện ở khách sạn.

Khi gặp lại anh thì đã là ba tháng sau. Cô nhận được điện thoại, là nam thần của Mạnh Vũ gọi tới, lúc đó anh ta đang thuộc đội nghiên cứu của Hàn Mặc Nhiễm. Tiêu Tề nói anh bị bệnh.

Cô nghĩ dù sao hai người cũng đã kết hôn, cô là vợ anh, vậy cũng nên đi xem một chút. Trong đêm đó, Hạ Hạm bay đến Thâm Quyến. Bệnh của Hàn Mặc Nhiễm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.

Anh nằm trong một phòng bệnh, Tiêu Tề và mấy nhân viên trong công ty đang ở bên cạnh chăm sóc. Bọn họ cũng rất bận, Hạ Hạm vừa đến là bọn họ rời đi ngay.

Hàn Mặc Nhiễm nằm trên giường, vì sốt cao nên mặt đỏ bừng, cả người nóng hầm hập.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm yết ớt như thế. Mặt anh tái nhợt, môi khô nứt nẻ. Anh nằm trên giường, đầu nghiêng sang một bên, nửa khuôn mặt che ở trong chăn, vô cùng giống một đứa trẻ cần được chăm sóc.

"Hàn Mặc Nhiễm, anh có muốn ăn gì không?" Cô thử gọi anh.

Dường như rất khó chịu, anh nhíu mày lại, đem mặt ngẩng lên khỏi chăn, híp mắt nhìn cô một lúc.

"Hạ Hạm?"

Giọng nói khàn khàn khô khốc, giống y như bị đá mài qua.

"Sao anh lại biến thành cái bộ dạng này?"

Anh xoay người nằm thẳng, dùng mu bàn tay che ánh sáng lại, im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi muốn thành công, muốn nhanh chóng thành công."

Có lẽ do bị bệnh nên ảnh hưởng đến cảm xúc, giọng anh tràn ngập bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Hàn Mặc Nhiễm kiêu ngạo tinh vi trong trí nhớ của cô đột nhiên xuất hiện một vết nứt, từ trong vết nứt đó lộ ra tính cách hoàn toàn tương phản với anh, yếu ớt và bất lực.

Mặc dù hiện giờ người này là chồng của cô, nhưng cô lại không hiểu anh, thậm chí khi đứng cùng anh còn hơi lúng túng.

Cô cảm thấy lúc này mình phải nói gì đó để an ủi anh. Hạ Hạm nghĩ một chút rồi nói: "Anh sẽ thành công, đừng nên quá gấp gáp muốn thành công."

Một lúc lâu sau, anh không nói gì nữa. Hạ Hạm tưởng rằng anh đã ngủ thiếp đi.

"Tôi muốn uống nước." Anh khàn giọng nói một câu.

Hạ Hạm đi rót cho anh một cốc nước ấm. Vốn dĩ định đưa cốc cho anh, nhưng lại nhớ ra anh còn đang truyền dịch, Hạ Hạm liền đưa cốc nước đến bên miệng anh.

Anh giữ tay cô uống từng ngụm nước lớn. Từ nhỏ đến giờ, Hạ Hạm chưa bao giờ chăm sóc người khác như vậy. Cốc nghiêng hơi quá tay, nước liền tràn ra chảy xuống người anh.

Hạ Hạm vội vàng cầm khăn lau cho anh.

"Xin lỗi, rất xin lỗi."

"Giúp tôi cởi ra, mặc áo ướt không thoải mái."

"…"

Là một người vợ, Hạ Hạm cảm thấy nếu đi gọi người khác cởi áo cho chồng mình thì không tốt lắm. Hiện giờ Hàn Mặc Nhiễm không có sức, động một chút cũng thấy khó chịu, hiển nhiên anh cũng không tự cởi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!