Chương 6: (Vô Đề)

"Có phải là cháu không nên hỏi không?"

"Không phải!" Ông ta cầm lấy tay tôi đặt lên môi, mỗi một lần hô hấp, cảm giác nóng và lạnh cứ xen kẽ vờn quanh ngón tay tôi.

Tôi vốn không ôm hy vọng gì mong ông ta kể lại chuyện cũ, không ngờ rằng, ông ta lại kể cho tôi nghe một đoạn tình thơ ý họa đẫm máu ngày ấy.

Vào một năm ông ta 21 tuổi…

[Câu chuyện bắt đầu]

Trong giới xã hội đen năm ấy lưu truyền hai câu nói ai ai cũng biết:

Câu đầu tiên, thà rằng tin rằng An Dĩ Phong không giết người, cũng không tin Hàn Trạc Thần nói lời yêu với phụ nữ.

Câu thứ hai, … Hàn Trạc Thần không giết người, An Dĩ Phong không chơi phụ nữ.

Không nhớ là ngày nào, Hàn Trạc Thần và mấy anh em đi uống rượu tại một hộp đêm không nhớ được tên, tiếng nhạc rock chói tai đến mức làm cho lỗ tai anh gần như sắp điếc.

Anh nói với một người quản lý hộp đêm: "Mẹ nó, mày có thể để tao yên tĩnh một lúc không hả?"

Quản lý lập tức nói: "Được, đổi ngay đây."

Tiếng nhạc rock ngừng lại, một cô gái mặc một chiếc váy trắng dài chấm đất đi lên sân khấu, hướng về một cây dương cầm màu trắng.

Sự thanh khiết của cô và cảnh đèn màu rực rỡ của cái hộp đêm xa hoa đồi trụy này hoàn toàn không hề ăn khớp với nhau, khiến cho anh cảm thấy có chút thất thần!

Khi giai điệu biến ảo của dương cầm từ phương xa vang vọng lại, Hàn Trạc Thần hoàn toàn bị âm thanh kia mê hoặc, âm thanh đó dường như là một loại âm thanh có thể thanh tẩy sự hung ác trong linh hồn, khiến anh tìm lại được bản thân đang đi lạc phương hướng.

Một khúc nhạc đàn xong, An Dĩ Phong đầy đẩy Hàn Trạc Thần đang mất hồn, hỏi anh: "Vừa ý hả?"

"Đúng vậy… cây dương cầm kia! Lúc rảnh rỗi tôi cũng muốn mua một cái về chơi chơi."

"Anh thôi đi, anh đừng có chà đạp nghệ thuật." Anh Dĩ Phong chỉ vào cô gái đang dịu dàng cúi chào, tao nhã rời khỏi sân khấu, "Làm anh mất bình tĩnh hả?"

"Nói thừa, cậu từng thấy người phụ nữ nào làm tôi mất bình tĩnh chưa? Tôi không có hứng thú với cô ấy"

"Anh nói khoác! Có khác gì nói em không có hứng thú với Elizabeth đâu."

Ngày đó anh uống rất nhiều rượu, có chút kích thích, bị An Dĩ Phong làm ột kích, anh đáp ứng luôn câu nói: "Anh chứng minh cho em xem!"

Anh lảo đảo đi tới hậu trường, vừa khéo gặp được cô gái đó vừa mới thay quần áo xong, đang định rời đi…

"Chuyện gì?" Cô gái hỏi.

Hàn Trạc Thần một tay ôm lấy thắt lưng cô, tay kia nâng cằm cô lên, quan sát khuôn mặt cô thật kỹ càng.

Thật ra anh không có ý gì cả, chỉ là ngọn đèn trên sân khấu quá mờ, anh không thấy rõ mặt của cô, anh muốn trước khi theo đuổi phải xem rõ bộ dáng của người ấy thế nào đã.

Không nghĩ tới, anh còn chưa thấy rõ, cô gái đó đã cắn một phát vào ngón tay anh, cắn đến mức máu chảy tí tách.

Anh trông thấy An Dĩ Phong đứng cách đó không xa cười đến mức đứng còn không vững, nhất thời phát cáu…

Anh ấn cô lên trên tường rồi hung hăng hôn lên môi cô, chắc rằng lúc đấy cô vẫn còn đang bị hù dọa đến choáng váng, chẳng hề động đậy, ngay cả lúc môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, anh hút hết những giọt máu tươi trong miệng cô, cơ thể của cô vẫn còn đang ở trong trạng thái cứng ngắc…

Hôn đủ rồi, Hàn Trạc Thần buông cô ra, khi đó anh liền có ngay một cảm giác: "Thật là mẹ nó không thú vị!"

Anh tưởng cô sẽ khóc, sẽ đánh anh, mắng anh, nhưng cô chỉ lau lau đôi môi, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh tên gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!