Nửa đêm, tôi vừa mới tỉnh lại từ trong tác dụng của thuốc an thần, chợt nghe thấy An Dĩ Phong kích động kêu lên: "Mau đi gọi bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!"
Một lát sau, tôi nghe thấy bác sĩ nói: "Tỉnh là tốt rồi, sau này nhất thiết phải để cô ấy khống chế được tâm tình."
Tôi khó khăn mở miệng. "Đứa bé không có việc gì chứ?"
"Không sao cả, cô yên tâm…"
Tôi nhắm mắt lại, yên tâm thiếp đi, trong giấc mơ còn có sự ồn tồn của anh, anh vẫn luôn luôn nắm lấy tay tôi chưa hề buông ra…
Cũng không biết tôi ngủ đã bao lâu, giữa những lúc đó tôi có tỉnh lại vài lần, mở mắt đều có thể nhìn thấy An Dĩ Phong ngồi bên cạnh tôi.
Có lúc anh ta hỏi tôi có đói bụng không.
Có lúc lại hỏi tôi có khó chịu chỗ nào không
Tôi đều lắc đầu nói tôi muốn ngủ thêm một chút.
Tôi không phải là mệt mỏi, mà là hy vọng tất cả đều là giấc mơ, hy vọng rằng lần sau khi tỉnh lại, người ngồi bên cạnh tôi là Hàn Trạc Thần…
Có một buổi sáng sớm, tôi vừa mở mắt, chợt nghe thấy một âm thanh xa lạ nói: "Bà Hàn, mời bà ký một chữ được không?"
"Chữ gì cơ?" Tôi mơ mơ màng màng hỏi.
"Dựa theo di chúc của Hàn tiên sinh, bà được thừa kế một nửa tài sản dưới tên ông ấy, nhưng An tiên sinh lại từ bỏ một nửa quyền vốn thuộc về ông ta, thế nên bà là người thừa kế tài sản duy nhất của Hàn tiên sinh."
"Vì sao?" Tôi quay khuôn mặt có chút tiều tụy và lo âu nhìn về phía An Dĩ Phong.
"Tôi vì muốn cho cô biết — tôi sẽ không vì tiền mà giết Thần ca."
"À!" Anh ta không cần phải chứng minh tôi cũng biết.
"Cô ký tên đi."
"Tôi không muốn ký."
"Vì sao?"
"Tôi mà ký rồi, thì chứng tỏ là anh ấy thật sự đã chết."
An Dĩ Phong có chút tức giận, nhét cây bút vào trong tay tôi, mang đống tài liệu bày ra trong tầm tay tôi. "Cô không ký, anh ấy cũng không sống lại được."
"Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ một chút."
"Ký xong rồi ngủ tiếp!"
Tôi căn bản không có tâm trạng nhìn một chồng văn bản dày cộp kia, chỉ liếc qua tờ giấy đặt ở trên cùng một chút, câu chữ rất ngắn gọn: "Nếu tôi gặp chuyện không may, cho dù nguyên nhân chết thế nào, một nửa tài sản đứng tên tôi sẽ để lại cho con gái tôi, Hàn Thiên Vu, một nửa khác sang tên An Dĩ Phong."
Sau chữ ký rồng bay phượng múa là đề ngày 19, tháng 9 năm xx.
Nước mắt tôi tuôn trào, làm ướt tên anh…
Tôi làm sao quên được cái ngày này, đó là hôm sau cái ngày tôi giao bản thân mình cho anh, cũng chính là ngày tôi giơ dao lên trước ngực anh.
Anh biết tôi muốn giết anh, biết bản thân mình sẽ gặp điều không may, còn ký lên tập văn bản thế này.
Có lẽ nhất định là anh muốn nói cho tôi biết: Nếu tôi thật muốn tính mạng của anh, anh không hề tiếc, lại sẽ càng không oán trách tôi!
Anh hận nhất chính là, tôi một lần lại thêm một lần lừa gạt anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!