Chương 25: (Vô Đề)

Tôi không biết người khác kết hôn như nào, nhưng tôi đoán không ai lại "bình thản" hơn chúng tôi.

Chúng tôi vừa mới bước vào cửa thì đã có một đôi tình nhân thì thầm bàn tán, nói chúng tôi chắc kém nhau mười tuổi.

Mười tuổi? Thì lực họ làm sao đấy?

Hàn Trạc Thần coi đây như chốn không người, kéo tôi đi đến trước mặt nhân viên công chức, lôi ra sổ hộ khẩu đặt trên bàn. Người nhân viên công chức vốn bình tĩnh chợt đần mặt, mở to mắt nhìn chúng tôi một cách khó tin: "Hai người là cha con?"

"Cha nuôi, con gái nuôi! Sửa vào cột quan hệ là được." Hàn Trạc Thần không kiên nhẫn trả lời.

"Nhưng…" Nhân viên công chức liếc qua tên của anh, rồi ngẩng đầu nhìn hai vệ sĩ đi sau, thận trọng nói: "Tôi đi hỏi một chút."

Một lát sau, cô ấy quay lại, cấp tốc đưa chúng tôi bản khai: "Hai người khai vào bản này, rồi ký tên."

Lúc điền vào bảng khai, tôi rốt cục cũng không nhịn được, hỏi ra vấn đề muốn hỏi: "Nếu đã hận em, vì sao còn muốn kết hôn với em?"

Tay cầm bút của anh dừng lại một chút, chiếc bút bi nhựa trong lòng ban tay anh phát ra tiếng vỡ.

Anh không nói chuyện, lại tiếp tục viết.

"Nếu vì anh muốn để anh ấy hết hy vọng, thật ra không cần thiết…"

Anh chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Để được pháp luật bảo hộ! Hàn Thiên Vu, lát nữa tốt nhất em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ cho tôi xem!"

Nói xong, anh ký tên rất nhanh, lại giật lấy bản khai của tôi, điền hộ tôi.

Nghĩa vụ người vợ nhất định phải thực hiện?

Hơi không hiểu! Đến lúc mấy người khác cười trộm, tôi mới bừng tỉnh ngộ ra.

Nhất thời giận dữ, tôi suýt buột miệng nói: Giết người anh cũng không sợ phạm tội, cưỡng hiếp đối với anh coi như một tội!

Thấy con mắt toàn bộ người trong phòng đều lén nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi nhịn.

Tôi giận dữ cướp bản khai về, ký tên tôi thật nhanh, vất bản khai lại cho anh, lớn tiếng nói: "Hàn Trạc Thần, anh cũng đừng quên cho tôi thấy rõ quyền lợi mà một người vợ được hưởng!"

Không hiểu vì sao căn phòng vốn đang hơi ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Gần như tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

Sau khi chụp ảnh qua loa, chưa đến mười phút, nhân viên công chức đã đưa giấy chứng nhận kết hôn cho chúng tôi, nói cho chúng tôi là đã có thể đi.

Tôi ngỡ ngàng nhận lấy tờ giấy đơn giản ấy. Đây là kết hôn, quả thật đủ gọn gàng.

Chúng tôi vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét chói tai: "Anh ta là Hàn Trạc Thần!"

"Cô gái kia vừa gọi thế, là anh ta!" Tôi nghĩ mình lại phạm phải một sai lầm.

"Lấy con gái của chính mình! Việc này ngoài anh ta ra thì chẳng ai làm được!"

"Tôi thấy cô gái kia rõ ràng không muốn…"

Anh dừng bước, ngón tay đang nắm tay tôi siết chặt lại.

Tôi đẩy anh đi: "Đi thôi! Đã làm được thì đừng sợ người ta nói."

Anh đứng nguyên không nhúc nhích.

Tôi lại đẩy đẩy anh: "Anh sợ người ta nói ra nói vào thì bây giờ đi làm thủ tục ly hôn."

"Em mơ à!" Anh lườm tôi một cái, quay người nói với vệ sĩ đứng sau: "Đi cảnh cáo bọn họ, tin tức kết hôn của tôi nếu truyền ra ngoài, bọn họ dù chỉ một đôi cũng đừng nghĩ đi vào lễ đường kết hôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!