Lăng Tử Thanh tiện đường s* s**ng, ngơ ngẩn trước xúc cảm từ bàn tay.
Mềm mại, ấm áp, êm tay với đôi mắt cún con long lanh nước.
Vừa xơi được hàng ngon, nên không nhịn được xoa xoa mấy cái, cách v**t v* không khác gì xoa con cún ở quê hồi bé.
Con cún đó bình thường nghịch như quỷ, ham chơi không thèm về nhà, nhưng thấy anh liền tung tăng chạy đến, ngẩng đầu, vẫy đuôi đòi vuốt vuốt, đôi mắt nhỏ mong chờ y chang Kỷ Hạ Dương...
Khoan, Kỷ Hạ Dương không phải chó, là sếp của anh.
Lăng Tử Thanh tỉnh táo lại, vội vàng dừng động tác.
Nhưng Kỷ Hạ Dương bắt đầu tò mò, giữ nguyên mái tóc tổ chim mà nhìn đối phương: "Anh bị sao zạ?"
Lăng Tử Thanh ho nhẹ, chuyển vấn đề về trò chơi: "Bức tường sắp dồn đến đây rồi."
Kỷ Hạ Dương quay đầu, nép vào anh, cùng nhìn về bức tường.
Bức tường dao phăm phăm áp sát cả hai, phát ra âm thanh chói tai, những mũi dao nhọn loé lên dưới ánh sáng đến từ hư không, trên đầu dao còn dính máu đỏ.
Kích hoạt thành công cơ quan, cơ mà...
Kỷ Hạ Dương trông Lăng Tử Thanh mặt không cảm xúc nhìn bức tưởng, thậm chí còn không run đến một cái.
Staff theo dõi tiến độ qua camera: ...
Ôi, mất mặt ghê.
Kỷ Hạ Dương lại quay sang liếc một cái, dừng trên người Lăng Tử Thanh đúng 1 giây rồi rời đi: "Ặc, để tôi xem như nào."
Lăng Tử Thanh nhìn Kỷ Hạ Dương bước lên, không bắt kịp, bó cẩn bảo: "Cẩn thận."
Tuy anh thấy nhẹ như lông hồng, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Kỷ Hạ Dương đáp ok, thử chọc "dao nhọn": "Hàng giả thôi, mềm nhũn à."
Lăng Tử Thanh để ý có mấy cái khác màu, định nhắc hắn, mà lại nhớ yêu cầu muốn được thót tim của Kỷ Hạ Dương, chỉnh lại: "Ừm, trông ghê thật."
Kỷ Hạ Dương đến gần hơn, quan sát cẩn thận: "Cái này chắc không phải 'máu' đâu nhỉ? Ồ, dính nhoét, đừng bảo là sốt cà chua nhá."
Lăng Tử Thanh thấy Kỷ Hạ Dương định cho vào mồm nếm thử, vội ngăn lại: "Đừng ăn."
Anh vươn tay ngăn hắn, đột ngột đụng vào cánh tay đối phương.
Tay Lăng Tử Thanh lạnh, còn thân nhiệt của Kỷ Hạ Dương thì cao.
Nóng lạnh va nhau như điện giật.
Kỷ Hạ Dương đảo mắt nhìn sang, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình ảnh của anh.
Lăng Tử Thanh lại nhớ đến cái xoa đầu ngượng nghịu lúc nãy, húng hắng: "Bẩn lắm, đừng ăn."
"Ừa." Kỷ Hạ Dương chỉ dòm: "Có mấy chỗ phết sốt khác nhau nè."
Lăng Tử Thanh nghe đối phương nói ra phát hiện của mình, thở phào.
Có gợi ý mới, cậu ấm Kỷ cuối cùng cũng dừng thảng thốt, động não.
Kỷ Hạ Dương chạm vào những lưỡi dao với màu sắc khác biệt, nhận ra chúng khá lỏng lẻo: "Đây là chốt mở ha! Có năm cái, ấn theo thứ tự nhỉ... Dòm lượng sốt trên từng cái nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!