Chương 5: Bắt trộm.

Người đến gặp Kỷ Hạ Dương là một thằng nhóc choai choai.

Mày rậm, mắt to, măt vuông, đầu cạo trọc lốc. Thân hình cao lớn, gu thời trang quê mùa, áo vest xanh navy lại phối với chiếc áo thun dập chữ "Zai đẹp" neon to chình ình.

Cái quần nhăn nhúm, bám đầy bùn đất không còn đúng form, dép lê càng khỏi nói, trông kinh chết đi được.

Xấu đến độ không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, nếu không nhờ hoa văn đặc trưng trên áo, Lăng Tử Thanh không thể nhanh chóng xác định nó chính là bộ vest thuộc về Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh mở cửa, cởi tạp dề chuẩn bị đối đầu đứa bạn lừa đảo, chuyên thó đồ kia.

Nhưng vừa cởi tạp dề, anh nhận ra sức chiến đấu của mình bị giảm xuống vì chiếc áo hoodie trên người.

Nói trắng ra, chiếc hoodie này theo phong cách lí lắc, đáng yêu.

Màu trắng be, rộng thùng thình mềm ấm, in cả hoạ tiết chú chó trong phim hoạt hình, mũ đính hai cái tai, kèm hai cục bông nhỏ trên dây kéo.

Giờ anh trông rất vô hại.

Còn có chút dễ thương.

Lăng Tử Thanh không có thời gian thay quần áo, chỉ có thể căng da đầu đối mặt với người mới tới.

Anh đến huyền quan, mày nhíu lại, khoanh tay diễn vai không nên dây vào.

Tên đô con vào nhà, đụng mặt anh, lập tức ngẩn ra: "Cậu..."

Lăng Tử Thanh thầm nghĩ khí thế của mình vẫn tràn đầy, cười lạnh: "Tôi là..."

Gã đô con đột nhiên mỉm cười, chốt hạ: "Người anh em mới!!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Sao đám bạn dở hơi của Kỷ Hạ Dương đều coi anh là người một nhà vậy?

Hình như gã không thấy được sắc mặt đen xì của Lăng Tử Thanh, vẫn cợt nhả: "Tôi là lão Diêu, chú tên gì?"

Gã đô con vừa nói vừa thay dép, quen cửa quen nẻo cứ như nhà mình.

Lăng Tử Thanh nhấp môi, lập tức công khai thân phận: "Tôi là trợ lý chủ tịch Kỷ phái tới, Lăng Tử Thanh."

Anh đưa ra uy danh của chủ tịch Kỷ, muốn lão Diêu có cảm giác nguy cơ.

Nhưng lão Diêu lại phổi bò cười ha hả: "Thế hở! Tôi thấy anh mặc quần áo của Hạ Dương, còn tưởng..."

Lăng Tử Thanh không có hứng tâm sự, ngắt lời: "Cậu cũng đang mặc quần áo của chủ tịch Kỷ."

Đúng lúc gã đổi giày xong, đứng thẳng lưng, ỷ vào chiều cao mà nhìn xuống: "Đúng, thì làm sao?"

Lăng Tử Thanh thật sự rất muốn ném tên này ra khỏi cửa.

Nhưng anh là người lịch sự, càng không phải người... không biết tự lượng sức mình.

Lão Diêu còn cao hơn Kỷ Hạ Dương 1m86, đô con, vừa nhìn đã biết chính là thể thoại đầu gấu hay gây sự. Lăng Tử Thanh chỉ 1m8, dáng gầy, suốt ngày ngồi văn phòng, không có nhiều thời gian tập tành.

Giá trị vũ lực giữa hai người chênh lệch, chắc phải chấp mấy lần Kỷ Hạ Dương.

Lăng Tử Thanh không thể nén giận, hỏi: "Cậu đi phỏng vấn thật sao?"

Lão Diêu có vẻ ngạc nhiên: "Hạ Dương nói à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!