Chương 4: Mưa to.

"Hai đứa lại đây, bố có lời muốn nói."

Lăng Tử Thanh nhìn biểu cảm nghiêm nghị của ông Kỷ, tự dưng có cảm giác trở về thời học sinh.

Sát thương cực mạnh, y chang câu: "Tan học đến văn phòng của tôi." của giáo viên chủ nhiệm, thậm chí còn ghê gớm hơn.

Thời mài mông trên ghế nhà trường, Lăng Tử Thanh là học sinh 5 tốt, ra xã hội tiếp tục giữ phong độ nhân viên toàn năng đạt chuẩn.

Ông Kỷ luôn đánh giá cao anh, chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ nhường này.

Lăng Tử Thanh không ngờ ngày đầu tiên vẫn hỏng bét, lòng ngổn ngang, miễn cưỡng cười: "Vâng."

Kỷ Hạ Dương vẫn trong lốt "học sinh cá biệt", nhún vai đáp: "Ò."

Ông Kỷ nhìn thằng con rách thêm phát nữa, vẻ mặt càng đông cứng.

Giờ Kỷ Hạ Dương mới đánh hơi được biến căng, đợi ông bô xoay người mới lén hỏi: "Nãy tôi ngủ lâu lắm à?"

"Suỵt." Lăng Tử Thanh ra hiệu im lặng.

Kỷ Hạ Dương biết điều ngậm mồm, bước đều bước về phía trước.

Lăng Tử Thanh là trợ lý nên đi sau lưng. Nhưng nhìn tấm lưng của Kỷ Hạ Dương, tự dưng nhớ lại hành động che chở của đối phương, dù run lẩy bẩy nhưng vẫn trấn an: "Đừng sợ."

Có lẽ Kỷ Hạ Dương không ý thức được "trợ lý phải đứng ở đằng sau", chỉ chăm chăm bảo vệ anh trước sự phẫn nộ của ông già.

Cơ mà... sự phẫn nộ này do chính Kỷ Hạ Dương đốt lên.

Khứa siêu anh hùng này, đam mê đến nghiện.

Lòng Lăng Tử Thanh rối ren, chỉ hy vọng lát nữa Kỷ Hạ Dương thoại ít thôi.

Mọi người vào văn phòng.

Ông Kỷ đi về bàn làm việc.

Kỷ Hạ Dương tìm được sopha, vô tư nhảy thẳng vào chỗ êm nhất: "Phew~"

Vẫn còn xả hơi được à?

Lăng Tử Thanh nhanh chân chạy đến, tính gắp Kỷ Hạ Dương lên.

Chủ tịch Kỷ đã bắt trọn dáng vẻ ngả ngớn bất cần chẳng hề biết sai của Kỷ Hạ Dương, sầm mặt: "Ai cho mày ngồi!"

Kỷ Hạ Dương lồm cồm đứng lên: "Mới nãy con..."

Ông Kỷ thét ra lửa, xen ngang: "Mới nãy mày ngủ ngon quá nhỉ!"

"Ò..." Kỷ Hạ Dương thẳng lưng, bất mãn làu bàu: "Không cho ngồi thì thôi."

Chủ tịch Kỷ bực mình: "Nói gì thì nói cho to vào!"

Lăng Tử Thanh sợ Kỷ Hạ Dương sẽ hét lại vào mặt ông già, lặng lẽ giật góc áo hắn.

Suýt thì hắn gào cái mồm lên, nhưng bị ai kia gửi tín hiệu mới phanh lại: "Con... chả nói gì cả."

Ông Kỷ vẫn sôi máu như cũ: "Hôm qua mày lại quậy phá với bọn tào lao kia đúng không? Đêm không ngủ mà đi làm lại ngủ! Mất nết!"

Kỷ Hạ Dương bĩu môi, trôi chảy tuôn ra bản kiểm điểm chạy bằng mồm vô cảm xúc: "Vâng, là con sai, không nên ngủ trong giờ họp, sau này không dám nữa..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!