Trước khi đối thoại nghiêm túc, Lăng Tử Thanh đã dành cho bản thân thời gian tự hỏi.
Nhưng ngay lúc đối mặt với Kỷ Hạ Dương, sự bình tĩnh bỗng mất đi, anh tiến lên ôm đối phương. Kỷ Hạ Dương cũng tranh thủ cơ hội, nũng nịu nói: "Đã đồng ý rồi là không được đổi ý nha!", một tay kéo vali, tay kia đan mười ngón vào tay anh, gỡ ra không nổi.
Đã lâu rồi không được thấy nụ cười của Kỷ Hạ Dương, Lăng Tử Thanh không nỡ vùng vằng.
Anh chỉ phản đối duy nhất một chuyện là đến nhà hàng ăn trưa: "Về nhà anh đi, gọi đồ ăn về. Ăn nhà hàng rất tốn thời gian, sợ chiều đi làm muộn."
"Hở?" Kỷ Hạ Dương lập tức xìu xuống: "Anh còn định đi làm à?"
"Là em. Anh vẫn chưa hết hạn nghỉ phép."
"Em xin nghỉ hôm nay rồi."
Lăng Tử Thanh nhớ hôm qua mình đã xem lịch làm việc: "Dự án mới của chi nhánh bắt đầu rồi đúng không? Mọi người đều đang chăm chỉ cống hiến, em là phó tổng giám đốc, sao có thể trốn việc được?"
Kỷ Hạ Dương rầu rĩ bĩu môi: "Giờ anh vẫn chỉ nghĩ mỗi công việc thôi à?"
Lăng Tử Thanh suýt thì đáp phải. Hôm qua trong lúc sắp xếp lại lịch trình, anh đã trở về trạng thái làm việc, trong đầu chỉ đặt mỗi một câu hỏi là làm thế nào để xử lý hết việc tồn đọng suốt tuần qua, làm sao để bắt kịp tiến độ càng nhanh càng tốt.
Nhưng hiện tại anh không chỉ là đồng nghiệp của Kỷ Hạ Dương, mà còn là...
Lăng Tử Thanh liếc nhìn bàn tay đang níu lấy mình, thở dài: "Chỉ lo cho em thôi. Anh không muốn em bỏ bê công việc."
"Trễ một chút cũng chẳng sao, cùng lắm thì đền tiền."
"..."
Trán Lăng Tử Thanh nhăn tít, rút tay lại.
Kỷ Hạ Dương lập tức lúng túng, sấn đến ôm cánh tay đối phương làm nũng: "Em sai rồi, là em không nghiêm túc. Em nghe anh hết, về nhà ăn cơm xong là đi làm liền."
"Ừm." Mặt Lăng Tử Thanh dịu xuống: "Em muốn ăn gì để anh đặt."
Kỷ Hạ Dương lại chẳng nghiêm chỉnh, mắt mong mỏi nhìn qua: "Em ngoan như này mà không được thưởng à?"
"Em muốn thưởng gì? Gà rán?"
"He he."
Môi Kỷ Hạ Dương cong lên, đột nhiên sấn tới hôn má anh.
Cái hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, còn cố tình phát ra tiếng "chụt" đáng yêu.
Lăng Tử Thanh ngỡ ngàng, chỗ mới được hôn bắt đầu nóng bừng.
"Áu!" Kỷ Hạ Dương còn xấu hổ hơn người được hôn, vội vàng giật người lại, ôm mặt dậm chân: "Em đang mơ ư! Á á á! Tim em đập nhanh quá! Chắc chắn không phải mơ! Là mơ cũng không được tỉnh lại!"
Lăng Tử Thanh: "..."
Anh rất điềm tĩnh, không muốn ngượng nghịu như đồ ngốc giống Kỷ Hạ Dương.
Hắn gào mấy câu liền im bặt, liếc nhìn anh qua kẽ tay.
Lăng Tử Thanh biết Kỷ Hạ Dương bị nhìn chằm chằm sẽ xấu hổ, cố tình không nhìn hắn.
Anh cài đặt GPS, nhập địa chỉ nhà, vừa gõ từ đầu tiên liền nhận ra nó đã được lưu từ lâu: "Em biết nơi anh ở hả?"
Kỷ Hạ Dương như bị bắt bài, ấp úng giãi bày: "Trước đó muốn tìm anh, nên kiểm tra hồ sơ nhân viên..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!