Kỷ Hạ Dương không hề cố ý gọi "Thanh Thanh".
Gọi như thế là do chưa nghe tròn vành màn tự giới thiệu của Lăng Tử Thanh.
Hắn say bí tỉ rồi vấp vã, đầu ong ong, trời đất đảo điên không tìm được phương hướng.
Gắng lắm mới được lông hồng đỡ ngồi dậy, sau khi xua được hết "sao trăng" bay trước mắt, đảo qua sopha, chai lọ ném lung tung, thảm bẩn ướt, sau đó là...
Một Lăng Tử Thanh ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, trắng trẻo toả ra ánh sáng lấp lánh.
Kỷ Hạ Dương giật mình, tỉnh cả rượu.
Má ơi! Người đẹp ở đâu ra vậy!
Những trợ lý ông già nhà hắn phái tới đều như robot rập khuôn: Đồ vest giày da, nghiêm túc cứng ngắc, mỗi lần mở miệng toàn là cao ngạo ra lệnh, bắt hắn làm này làm kia thấy ghét.
Lăng Tử Thanh là người trẻ nhất, đẹp nhất.
Lăng Tử Thanh cũng mặc vest nghiêm nghị, nhưng khí chất thư sinh, lễ độ, làn da trắng khiến bộ Âu phục nặng nề sống động hơn. Cũng là màu đen, nhưng mặc lên người Lăng Tử Thanh biến thành màu đen nhã nhặn, dịu dàng, độc đáo.
Như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ trong chiếc bình cũ kỹ.
Kỷ Hạ Dương có cảm giác vậy đó, vừa thấy gương mặt trắng xinh của Lăng Tử Thanh liền ngẩn người.
Hắn sững sờ, không thể nghe rõ những gì đối phương nói, sực tỉnh thì chỉ bắt kịp mỗi từ "Thanh", cảm thán tên sao người vậy.
Ừm, trong lúc hắn chìm vào cõi mơ mộng của riêng mình, những gì Lăng Tử Thanh nói đều bị bỏ ngoài tai.
Lăng Tử Thanh lặp lại lịch trình công việc, không nhắc đến tên của mình.
Kỷ Hạ Dương cũng chẳng vội hỏi. Hắn giật nhẹ chiếc áo nhăn nhúm, điên cuồng cào mái tóc xù tung như tổ quạ, vừa mới act cool được một tẹo thì lại hoảng loạn vì sự tiếp cận của Lăng Tử Thanh.
Sau đó lại quá nhiều cái hỏn lọn, nên vẫn chưa hoàn thành việc hỏi tên.
Cuối cùng Kỷ Hạ Dương cóc thèm hỏi nữa, "Thanh Thanh" là xong.
Hắn kêu vô cùng nhẹ nhàng, Lăng Tử Thanh lại rợn tóc gáy: "Sếp Kỷ vẫn nên gọi tôi là trợ lý Lăng đi."
Kỷ Hạ Dương đọc theo, nhưng đánh vần khó quá, hơn nữa nghe chả thân mật gì cả.
"Bạn anh thường kêu anh thế nào?"
"Tử Thanh."
"Vậy tôi cũng gọi Tử Thanh."
Lăng Tử Thanh không có ý kiến, còn nghe lời ngồi vào ghế sau: "Ừm, cậu xem điện thoại đi."
Kỷ Hạ Dương ngoan ngoãn lấy điện thoại ra: "Hở... Muốn chụp ảnh à? Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của anh, chúng mình chụp ảnh kỷ niệm đi?"
Hắn thoăn thoắt mở camera, còn chưa kịp chỉnh sang chế độ selfie thì bị bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng trẻo che màn hình.
Kỷ Hạ Dương ngáo ngơ ngẩng lên: "Sao vậy?"
Lăng Tử Thanh rụt tay lại, giọng vẫn dịu dàng, lịch sự: "Đọc tin nhắn."
Ánh mắt Kỷ Hạ Dương lại lướt theo bàn tay mới buông điện thoại của mình, chưa đã nghiền tiếc nuối: "Ò, dự báo thời tiết nhắc hôm nay có khả năng xuất hiện mưa giông..."
Lăng Tử Thanh nhẹ nhàng ngắt lời: "Thông báo thứ ba, tôi đã gửi tên và số điện thoại của mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!