Chương 29: Ôm một cái.

"Vì em thích anh."

Mỗi một từ, Kỷ Hạ Dương lại áp sát hơn một chút, hai từ "thích anh" cuối cùng thì thầm bên tai Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh cảm nhận được hơi thở ấm áp phả bên tai, đi kèm sự chấn động khi ba từ kia rơi vào lòng.

Cái gì? Kỷ Hạ Dương thích anh?

Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Kỷ Hạ Dương như gồng hết sức mình, khom lưng cúi đầu, cằm vừa vặn gác nhẹ lên vai đối phương.

Lăng Tử Thanh run rẩy, muốn đẩy ra.

Trong nháy mắt, bên tai vang tiếng nỉ non, khiến bản năng muốn bài xích trong anh dừng lại.

Tiếng nức nở nghẹn ngào lướt qua, như những chiếc gai nhọn đâm vào tim, làm Lăng Tử Thanh nôn nao.

Đây không phải lần đầu thấy Kỷ Hạ Dương khóc. Đã từng thấy hắn khóc như trẻ con, cố tình bĩu môi, giả đò tức giận, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được tiếng nấc kìm nén này lại đau nhói cỡ vậy.

Tay Lăng Tử Thanh lơ lửng giữa không trung, không đẩy người kia ra.

Hai người cứ giữ nguyên tình trạng này mấy giây.

Đột nhiên có tiếng mở khóa từ vang lên.

Lăng Tử Thanh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy mạnh Kỷ Hạ Dương khỏi người mình.

Kỷ Hạ Dương thiếu cảnh giác, không thể chống đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ như vậy. Hắn mất đà, lảo đảo lùi lại vài bước, loạng choạng giữ cơ thể cân bằng, ngẩng lên, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh.

Lăng Tử Thanh chỉ liếc một cái, sự chú ý dồn lên tiếng động: "Có người đến."

Kỷ Hạ Dương c*n m** d***, giọng nhỏ nhẹ, cẩn thận hỏi: "Hay chúng mình..."

Lăng Tử Thanh chưa cân bằng được cảm xúc, nghe thấy "chúng mình", lia mắt đi: "Cậu đến tiệc chúc mừng đi. Tôi còn có việc."

"Em có thể chờ anh."

"Không cần."

Lăng Tử Thanh xoay người lên xe, cố gắng không nhìn vào đôi mắt chờ chực rơi nước mắt của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương chán chường cụp đuôi, lùi xuống: "Được rồi, hẹn gặp lại."

Lăng Tử Thanh không đáp, lái xe rời đi. Anh nắm chặt vô lăng, mắt chăm chăm nhìn thẳng về trước, không để ý những thứ khác, ra đến cửa bãi đỗ xe mới ngó lên gương chiếu hậu, thấy người kia men theo lối nhỏ nhìn mình bỏ đi.

Khoảng cách xa, bên cạnh đều là xe. Kỷ Hạ Dương dường như nhỏ xíu, giống hệt tên ngốc lạc đường.

Lăng Tử Thanh cụp mắt, trấn định lái về phía trước.

Anh không biết đi đâu, chỉ vô định đảo vô lăng. Trên đường, điện thoại rung liên hồi, có chuông dài chuông ngắn, thể hiện từng thông báo, cuộc gọi bị bỏ qua.

Lăng Tử Thanh không có tâm trạng xem, gặp đèn đỏ mới dừng lại.

Anh có thể đi đâu?

Lăng Tử Thanh suy nghĩ một chốc, khi đèn đỏ chuyển xanh liền quyết định về nhà.

Anh tính về đến nơi mới xem điện thoại, nhưng nãy giờ đi vòng vòng khiến quãng đường càng thêm xa, tần suất điện thoại rung càng ngày càng nhiều, ồn đến độ khiến khổ chủ bắt đầu khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!