Chương 28: Tỏ tình.

Giờ Kỷ Hạ Dương không còn sợ phát biểu, có ý tưởng là lên tiếng ngay. Suy nghĩ mạch lạc, thậm chí còn tranh thủ chút thời gian để ngó Lăng Tử Thanh đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại.

Lăng Tử Thanh có lạnh không? Sao nói gì lâu vậy?

Kỷ Hạ Dương lập tức đoán được người gọi là ông bô mình. Cũng chỉ có boss lớn của tập đoàn mới khiến Lăng Tử Thanh trịnh trọng, nghiêm túc hứng gió chăm chú lắng nghe.

Hắn nghĩ đến tính càm ràm của ông bô, thầm nhủ Lăng Tử Thanh còn phải trao đổi thêm lúc nữa, tổng kết đầy nhanh gọn: "Sáng mai mọi người cứ nghỉ, trưa đến nhà hàng Huân Á chơi tiệc mừng."

Ai nấy đều sống dậy.

Tiệc mừng này xịn lắm á, được mời đến nhà hàng cao cấp quẩy tung dời, không cần làm việc.

Kỷ Hạ Dương nghe tiếng hoan hô mừng rỡ của đám đông, cũng vui vẻ: "Được rồi, mọi người về nhà đi."

Hắn tiễn cấp dưới xong, liền cầm áo khoác, chuẩn bị đưa cho Lăng Tử Thanh.

Lăng Tử Thanh đã trao đổi xong, đang mở cửa ban công.

Kỷ Hạ Dương đi đến, đưa áo cho anh: "Bên ngoài lạnh lắm đúng không? Bố tôi thật là, nửa đêm rồi còn lải nhải..."

Lăng Tử Thanh không từ chối đối phương, dịu dàng hỏi: "Vừa nãy mọi người reo hò gì thế?"

"Ngày mai tổ chức tiệc mừng ở nhà hàng Huân Á."

"Bữa nọ cậu bảo tôi chọn nhà hàng là vì chuyện này à?"

Kỷ Hạ Dương cười hehe: "Đúng thế! Tôi đã bảo Tiểu Trịnh đặt bàn rồi. Phòng tiệc to lắm, dẫn người nhà theo vẫn đủ chỗ. Tôi cũng báo Lão Du rồi, 8 giờ sáng mai ổng lên máy bay, kể cả bị delay vẫn kịp về ăn trưa. Tụi tôi còn làm một cái banner chúc mừng doanh số bùng nổ, tạo bất ngờ cho ổng."

Hắn nói xong, nhìn Lăng Tử Thanh bằng ánh mắt háo hức.

Khen tôi đi, tôi chu đáo chưa, không cần anh nhắc cũng đã chuẩn bị tươm tất tiệc mừng rồi đó.

Lăng Tử Thanh thật sự nở nụ cười, nhưng không mặn không nhạt nói: "Thế thì tôi yên tâm rồi."

Kỷ Hạ Dương không được khen như dự kiến, cực kỳ thất vọng.

Hắn liền cụp mắt mím môi, những đầu ngón tay nhợt nhạt nắm góc áo khoác của Lăng Tử Thanh, lo lắng hỏi: "Anh sao thế? Khó chịu ở đâu à?"

"Không, tôi có việc muốn nói."

"Ừm, tôi nghe đây."

Kỷ Hạ Dương cà lơ phất phơ, đáp xong liền chớp mắt đợi.

Lăng Tử Thanh nhìn người xung quanh chưa đi hết, không mở miệng ngay.

"Ồ! Là bí mật hả!" Kỷ Hạ Dương vẫn phổi bò như thường, nghiêng người, vươn tai đến: "Tôi nghe."

Câu đầu tiên Lăng Tử Thanh mở miệng, là một tiếng thở dài.

Cuối cùng Kỷ Hạ Dương cũng cảm nhận bất thường, nghi ngờ: "Sao thế? Tôi lại mắc sai lầm gì à?"

"Không." Lăng Tử Thanh mím môi dưới, lại chuẩn bị mở miệng: "Tôi..."

Đột nhiên có tiếng gọi đầy bất lực: "Sếp Kỷ, kho chính xảy ra sự cố."

Kỷ Hạ Dương định bảo người ta đợi, nhưng Lăng Tử Thanh đã đổi thái độ, nghiêm túc nói: "Cậu xử lý trước đi."

"Ừa." Kỷ Hạ Dương khiêng ghế bành sang: "Anh ngồi đi, để tôi xem thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!