Chương 27: Trưởng thành.

Lăng Tử Thanh dùng nguyên buổi trưa chiến đấu với antifan, cuối cùng còn thắng trận. Anti nhận ra việc báo công an không phải là hù doạ, lập tức rối rít, tắt tiếng chạy đến xin lỗi.

Lăng Tử Thanh cho Kỷ Hạ Dương xem bài xin lỗi của đối phương: "Cuối cùng nó cũng nhận lỗi nè."

Kỷ Hạ Dương cười cười, đưa tay vỗ vai anh: "Wa! Tử Thanh siêu quá đi!"

Lăng Tử Thanh cảm thấy sai sai ở đâu đó.

Sao cách nói này cứ như đang dỗ trẻ con thế? Hình như giống y chang cách anh nịnh Kỷ Hạ Dương nhỉ?

Anh nhíu mày, đánh giá lại những gì mới xảy ra.

Tuy Lăng Tử Thanh sử dụng thủ đoạn đúng đắn, nhưng bản chất vẫn giống xù lông cắn xé antifan, giống y chang Kỷ Hạ Dương hồi xưa. Vậy mà Kỷ Hạ Dương lại bắt chước điệu bộ của anh, dịu dàng, nhỏ nhẹ vuốt lông để anh dịu xuống.

Lăng Tử Thanh thấy hơi mất mặt.

Anh luôn nhắc đối phương không được hành động theo cảm tính, mà bản thân mình lại...

"Khụ." Lăng Tử Thanh húng hắng ho nhẹ, biểu cảm nghiêm túc: "Thấy hơi mất thời gian."

Kỷ Hạ Dương không xen vào, chỉ đưa sang một cốc trà nóng: "Không phải, anh đang làm điều đúng đắn, đang bảo vệ quyền cá nhân hợp pháp à."

Đúng là thế thật.

Ý của Lăng Tử Thanh là mình xấu hổ vì được dỗ nên mới kêu phí thời gian, nhưng lòng không hối hận. Vừa nghe Kỷ Hạ Dương nói, niềm vui nho nhỏ ấy quay lại, uống trà nóng không đường cũng ngọt ngào.

Lăng Tử Thanh thả nhẹ động tác uống trà, khoé môi sau chiếc ly khẽ cong lên.

Hai tay ôm cốc, cười tủm tỉm.

Kỷ Hạ Dương nhìn thấy hết, không nhịn được mà cười to: "He he, Tử Thanh à, anh đáng yêu thật đấy!"

Đáng yêu? Miệng Lăng Tử Thanh lại trễ xuống, trừng mắt với Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương không để ý ánh nhìn giận dữ của đối phương, tự cười ngặt nghẽo. Cười mệt xong, tay lại vòng ra sau ghế, tính dựa vào nghỉ ngơi, nhưng lại mất đà, kêu "Áu!" một cái, lưng đập vào thành ghế xoay mòng mòng.

Lăng Tử Thanh vô cùng hả hê: "Không sao chứ?"

"Không sao... không được cười."

"Tôi không cười."

"Mắt anh đang cười!"

"Ừm, không nhìn cậu nữa."

Lăng Tử Thanh dời mắt, để lại chút sĩ diện cho Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương không phải người sĩ diện, lại oang oang: "Không không không! Cứ nhìn tôi đi. Tôi nhìn anh, anh cũng phải nhìn tôi, thế mới là phép lịch sự tối thiểu của con người."

Lăng Tử Thanh nghe xong, cau mày quay sang: "Cậu đang nói gì đấy?"

"Không có gì." Kỷ Hạ Dương chống cằm, cười tươi rói, bình tĩnh nhìn anh: "Hẹ hẹ."

Lăng Tử Thanh không muốn mắt đối mắt với Kỷ Hạ Dương, bàn việc chính: "Cậu sắp phải chuẩn bị livestream bán hàng, muốn giảm bớt thời gian đi kiểm tra các cửa hàng không?"

"Bớt như nào?"

"Tôi đi rồi về báo cáo với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!