Giấc mơ đó của Lăng Tử Thanh không đến nỗi là ác mộng.
Nó tái hiện lại ký ức tuổi thơ. Mẹ dọn gọn hành lý ở quê, dẫn anh đến ven đường chờ xe buýt lên huyện.
Hai người ra khỏi cửa, thu hút ánh mắt từ khắp mọi nơi. Ông nội hét to: "Để Thanh Thanh lại.", đẩy bố anh ở một bên ra. Còn bố giận dữ hút thuốc, gào to hơn: "Sau này bố sẽ lại có cháu thôi", hàng xóm nghe tiếng cãi cọ liền thò đầu ra hóng hớt, chỉ trỏ mẹ anh.
Một tay mẹ xách túi, một tay xoa đầu con trai, bàn tay ấy còn khẽ bịt tai anh, hi vọng đứa con nhỏ không nghe thấy những lời đàm ra tiếng vào.
Nhưng Lăng Tử Thanh vẫn nghe rõ.
"Ngày nào cũng chỉ học hành, thi với chả thố, không chăm sóc con, không nấu cơm. Ông chồng đương nhiên là tìm người khác rồi."
"Vợ chồng nó thật sự lôi nhau ra toà à, kinh thật."
"Tôi nghĩ cô ta có người khác đấy!"
Hồi đó Lăng Tử Thanh không hiểu lắm, ngây thơ nhìn mẹ: "Họ đang nói gì thế mẹ?"
Mẹ cười trừ, ngồi xổm xuống kéo áo khoác cho anh: "Không liên quan đến mẹ con mình."
Lăng Tử Thanh chỗ hiểu chỗ không, gật đầu: "Chúng ta đi đâu thế ạ?"
"Đến ký túc xá của mẹ. Từ giờ ngày nào cũng có thể ở bên mẹ rồi."
"Bố thì sao ạ?"
"Bố mẹ sẽ không ở với nhau nữa."
"Tại sao ạ?"
Mẹ Lăng nghẹn họng, há miệng nửa ngày không thể đáp lời.
Lúc này, cô nhỏ chạy theo, kéo tay mẹ khuyên nhủ: "Chị dâu à, một mình chị sao nuôi nổi con? Để Thanh Thanh ở lại đi."
"Không được. Toà án đã phán con đi theo tôi, các cô đừng khuyên nữa."
"Toà án sao mà biết phụ nữ nuôi con khó khăn thế nào."
"Tôi có công việc ổn định, nuôi được."
"Thôi đi, lương một tháng của chị được bao nhiêu? Lúc chị đi làm thì thẳng bé phải làm sao? Không thì... chị bàn lại với anh cả được không? Anh ấy cũng chỉ bất cẩn nên mới phạm sai lầm, trong lòng vẫn còn mẹ con chị mà."
Mẹ Lăng lườm đối phương, bảo vệ Lăng Tử Thanh: "Đừng nói nữa, không thay đổi được gì đâu! Nhà cô muốn con cháu mà, bảo người đàn bà kia đẻ cho!"
Cô nhỏ muốn nhìn Lăng Tử Thanh, bèn ngồi xổm xuống hỏi: "Tử Thanh, con muốn bỏ rơi bố con à? Bố hay mua kẹo, mua đồ chơi cho con..."
Mẹ cười lạnh, câu từ càng thêm sắc sảo: "Ông ta dẫn Tử Thanh đi mua những cái đó để... Cô cứ nói tiếp đi, tôi sẽ phanh phui hết những chuyện tốt ấy ra ngoài, xem nhà các cô dám ở lại cái thôn này không?"
Cô nhỏ hết chiêu, run rẩy chĩa ngón tay vào người đối diện một lúc mới chanh chua rủa: "Đồ độc ác! Hình như ở thành phố, chị có..."
Lăng Tử Thanh không nghe rõ nửa câu sau vì bị bịt kín tai. Lúc ấy còn nhỏ, chưa hiểu ý người lớn, nhưng biết ánh mắt của những người xung quanh rất đáng sợ, đứng chờ xe ở ven đường thật sự bồn chồn.
Trời đúng lúc đổ mưa, xe lên huyện cắt giảm chuyến, những tuyến xe lướt qua đều đầy khách. Lăng Tử Thanh và mẹ chờ rất lâu mà chẳng bắt được chuyến nào, chỉ có thể nhìn dòng xe cộ lướt qua.
Cơn ác mộng của Lăng Tử Thanh chính là cảnh tượng sốt ruột đợi xe ấy. Cuối cùng mới thấy một chiếc xe buýt đang bon bon chạy đến, mắt bị đèn pha rọi vào đến không mở nổi, giơ tay muốn vẫy xe, nhưng nó vẫn chạy thẳng một đường...
Ầm!
Lăng Tử Thanh bừng tỉnh, ngẩn ngơ trước trần nhà xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!