Chương 22: Ngủ lại.

Đây không phải lần đầu tiên Lăng Tử Thanh đến biệt thự nhà họ Kỷ.

Trước đây là trợ lý chủ tịch, anh hay đến đưa văn kiện, lúc chủ tịch không khoẻ thì hỗ trợ làm việc tại nhà, sau khi được tín nhiệm, còn xử lý vài việc cá nhân theo lời dặn.

Sau khi bị điều đến cạnh Kỷ Hạ Dương, anh ít tới hẳn. Mỗi tuần một lần, mục đích duy nhất là báo cáo tình trạng của Kỷ Hạ Dương, chia sẻ hắn đã cải thiện những mặt nào.

Đương nhiên anh luôn tự động bỏ qua những lỗi sai ngớ ngẩn, chỉ nói: "Cậu chủ có tiến bộ."

Tiêu chuẩn của chủ tịch Kỷ vẫn rất cao, chẳng phản ứng nhiều với sự tiến bộ này. Chút ít này chỉ hơn quá khứ của khổ chủ thôi, chứ còn kém xa con nhà người ta.

Lăng Tử Thanh lại không đồng tình với cách giáo dục đó.

Sốt sắng muốn nhìn thấy thành công mà đặt gánh nặng lên vai con cái đã là sai. Vậy mà còn không coi trọng từng chút tiến bộ, keo kiệt lời động viên, khiến Kỷ Hạ Dương cứ nghĩ đến bố là lại buồn khổ.

Dù bất đồng quan điểm, nhưng anh không thể hiện ra ngoài. Anh và Kỷ Hạ Dương đều là bậc con cháu, kể cả có bằng vai phải lứa với chủ tịch Kỷ, cũng không có tư cách xen vào chuyện giáo dục con người ta.

Lăng Tử Thanh thường chỉ làm tròn trách nhiệm báo cáo. Xong chuyện, về nhà nghỉ ngơi, Kỷ Hạ Dương bị mắng thế nào cũng chẳng phải vấn đề của anh.

Hôm nay Lăng Tử Thanh lại cảm thấy có liên quan.

Anh ăn hộp đậu phụ Kỷ Hạ Dương vất vả xếp hàng mua, cảm thấy một ngày tuyệt vời thế này không nên bị những lời mắng nhiếc huỷ diệt, chủ động gợi ý mình có thể về cùng đối phương.

Nói thì nói vậy, nhưng khuyên ông Kỷ kiểu gì?

Lăng Tử Thanh chưa nghĩ ra.

Kỷ Hạ Dương có người đi cùng nên vui hẳn, bảo tài xế: "Đi thôi! Về nhà nào!"

Lăng Tử Thanh lại chẳng hân hoan được vậy, tự hỏi lát nữa nên đối mặt với ông Kỷ thế nào.

Giờ Kỷ Hạ Dương mới nhận ra điều bất ổn: "Tử Thanh, anh sao đấy?"

Lăng Tử Thanh liếc nhìn gương mặt ngây thơ của Kỷ Hạ Dương, quyết định hỏi chi tiết trước: "Lúc nào thì chủ tịch Kỷ hỏi chuyện công việc?"

"Lúc mẹ tôi không có mặt."

"..."

Xem ra phương án để Kỷ phu nhân trấn toạ thất bại rồi.

Lăng Tử Thanh phỏng đoán: "Liệu ngài ấy có gọi cậu vào phòng làm việc không?"

"Đương nhiên!" Kỷ Hạ Dương nghĩ là tức: "Ổng biết mẹ tôi sẽ không vào phòng làm việc nên cố ý chọn đó! Đúng là gian trá, cửa vừa đóng thì đánh mắng sao cũng chẳng ai biết!"

Lăng Tử Thanh ngạc nhiên: "Chủ tịch Kỷ từng đánh cậu?"

Kỷ Hạ Dương ngưng phẫn nộ: "Ặc, tạm thời thì chưa. Nhưng không sợ! Giờ ổng đánh không lại tôi!"

Lăng Tử Thanh: "..."

Sao anh lại có ảo giác mình sắp cùng Kỷ Hạ Dương đi đánh lộn nhỉ...

Kỷ Hạ Dương nhìn đôi môi lại mím chặt của đối phương, nhận ra mình mồm nhanh hơn não: "Đừng lo, bố con tôi không đánh nhau đâu."

"Cậu gọi điện thử xem tâm trạng hai người thế nào đi."

"Ựa, không muốn."

"Để tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!