Chương 21: Về nhà.

Lăng Tử Thanh phát hiện dạo này Kỷ Hạ Dương cứ lạ lùng sao sao.

Bắt đầu từ sau hôm ăn lẩu.

Kỷ Hạ Dương làm như vô tình mà tiết lộ: "Tối qua tôi cũng về sớm. Mông Mông gọi bạn trai đến, nên tôi không muốn làm bóng đèn."

Kỷ Hạ Dương vừa nói vừa lén liếc anh. Khoé miệng nhếch lên rất bất thường, lưng cứng còng, hai tay đặt trên bàn bất tự nhiên, nhìn cực kỳ căng thẳng.

Chẳng lẽ bị từ chối?

Lăng Tử Thanh ngờ vực, nhưng không tò mò hỏi han chuyện riêng của sếp, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe, thầm kéo cái tên "Mông Hi" vào sổ đen, tiếp tục báo cáo công việc.

Kỷ Hạ Dương thở phào một hơi thật dài, tập trung lắng nghe, xong xuôi thì đặt câu hỏi, ghi chép và chiêm nghiệm những gì mới học.

Xem ra tinh thần làm việc không bị ảnh hưởng bởi thất tình.

Lăng Tử Thanh an tâm, tiếp tục kế hoạch biến Kỷ Hạ Dương thành một phó tổng hàng thật giá thật.

Kỷ Hạ Dương phối hợp nghiêm túc, nhưng đến giờ nghỉ lại biến thành em bé nghịch ngợm với 10 vạn câu hỏi vì sao.

Lúc thì nhìn anh chòng chọc, lúc lại hỏi mấy câu rất kỳ cục.

"Quê anh ở đâu?"

"Sinh nhật anh là hôm nào?"

"Không đi làm thích làm gì?"

"Anh hay uống Americano với trà nguyên chất nhỉ... không thích đồ ngọt à?"

Lăng Tử Thanh thấy những câu hỏi này vẫn trong phạm vi chấp nhận được, trả lời toàn bộ. Có vài câu thì lấp lửng, ví dụ như "không đi làm thích làm gì", không thể thành thật đáp là ngủ, một hành động khá là không có chí tiến thủ, đành phải đáp "đọc sách".

Đúng là Lăng Tử Thanh có thói quen đọc sách. Công việc yêu cầu phải hiểu lòng người, giữ mối quan hệ để mở rộng mối làm ăn. Nhưng tính cách hướng nội, nên lúc rảnh chẳng muốn ra ngoài tiếp xúc với loài người, vào ngày nghỉ, ngoài tin nhắn và cuộc gọi công việc, anh thường thơ thẩn đọc sách.

Kỷ Hạ Dương lập tức nghiêm túc hẳn: "Tôi cũng muốn đọc sách!"

Theo Lăng Tử Thanh đoán mò, có thể chủ tịch Kỷ hay dặn "nhớ phải học hỏi Tử Thanh cho tử tế", nên Kỷ Hạ Dương mới kiếm anh hỏi này hỏi kia.

Lăng Tử Thanh vui lòng phối họp, nhưng Kỷ Hạ Dương không chỉ dừng lại ở mỗi hỏi han. Thỉnh thoảng hắn lặng thinh, lẳng lặng ngắm anh, như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Lăng Tử Thanh nhịn vài lần, không nhịn được nữa mới hỏi: "Có việc à?"

Kỷ Hạ Dương chớp mắt: "Lúc anh không vui thì miệng sẽ hơi trễ xuống..."

"Sao lại muốn quan sát tôi?"

"Ặc... Xin lỗi nha, tôi không nhìn nữa."

Kỷ Hạ Dương liền ngồi im, nhưng chẳng được bao lâu... nửa tiếng sau, hắn lại lấm lét ngó sang.

Lăng Tử Thanh chỉ có thể giả bộ làm ngơ.

Nếu tiếp tục nhắc thì Kỷ Hạ Dương sẽ mất mặt. Bị nhìn chòng chọc cũng chẳng có gì khó, hơn nữa mắt Kỷ Hạ Dương trong veo đơn thuần, không hề có ý xấu.

Chắc chỉ tò mò thôi.

Lăng Tử Thanh cản lại đống da gà nổi cục, tập trung làm việc của mình.

Cũng may, dạo này công việc bộn bề, anh không thừa hơi quan tâm những ánh mắt kỳ cục và vấn đề nhỏ như mắt muỗi, đi qua giục Kỷ Hạ Dương tập trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!