*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù Lăng Tử Thanh có ngủ sớm thì cũng không tròn giấc.
Vì anh mơ một giấc mơ rất quái gở.
Trong mơ, anh đến công ty, phát hiện Kỷ Hạ Dương đến sớm hơn cả mình. Hắn mặc bộ áo giáp phủ đầy đầu lâu, đội mũ chạm trần nhà, cưỡi Phong Hoả Luân(*), giơ kiếm laser bảy màu gào lên: "Thức tỉnh đi!"
(*)Là hai cái vòng lửa của Natra cưỡi á:
Khẩu lệnh vừa dứt, toàn bộ figure trong văn phòng sống dậy. Tranformer nhảy nhót biến hình, Ultraman lật bàn, Pikachu phóng điện cùng các siêu anh hùng cầm vũ khí chạy xuyên tường, vọt thẳng đến phòng họp.
Trong phòng họp chỉ có một đám nhân viên văn phòng bình dị. Tổng giám đốc Du Văn Lâm ngồi vị trí chủ toạ mặt xầm xì, liếc mắt liền thấy Lăng Tử Thanh đứng trong đám cào cào, chỉ thẳng mặt anh hỏi tội: "Sao lại thế này!"
Anh chưa kịp đáp, Kỷ Hạ Dương bên cạnh đã cướp lời: "Tử Thanh bảo tôi đến họp á!"
Toàn bộ ánh mắt của những người trong phòng bắn thẳng về phía này.
Lăng Tử Thanh bừng tỉnh.
"Hoá ra chỉ là mơ." Lăng Tử Thanh thấy trần nhà mình liền tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy.
Anh nhắm mắt, xoa ấn đường xua tan cảm giác sợ hãi từ cơn ác mộng, còn chưa kịp hồi, tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên, rung bần bật bật trên tủ đầu giường.
Tiếng động y chang cảnh mở màn party trong mơ.
Lăng Tử Thanh nhanh như chớp tắt báo thức, ngẩn người một chốc liền nhắn tin cho Kỷ Hạ Dương: "Chào buổi sáng. Sáng nay họp, cần phải mặc vest, tốt nhất nên chọn màu tối. Giày cũng phải đồng bộ, không nên đeo phụ kiện, trang sức kiểu cách."
Nhắn xong lại sợ Kỷ Hạ Dương không thèm đọc, lòng nóng như lửa. Anh muốn nhận được câu trả lời của hắn ngay lập tức. Dù chỉ có 1% cơ hội, Lăng Tử Thanh cũng tha điện thoại đi rửa mặt cùng mình, sợ bỏ lỡ.
Nếu rửa mặt xong mà đối phương vẫn im re, bắt buộc phải gọi điện đánh thức, bần cùng bất đắc dĩ thì phóng thẳng đến nhà hắn.
Lăng Tử Thanh tính toán đủ mọi viễn cảnh, chợt nhận ra mình sắp hết thời gian vì dậy muộn, đẩy nhanh tốc độ, đánh răng bằng tốc độ gấp ba lần bình thường.
Tin nhắn nhảy lên ngay lúc này, anh giật mình, tay run rẩy suýt làm bàn chải bay ra ngoài.
Lăng Tử Thanh rửa tay xong, cầm điện thoại lên xem, chẳng quan tâm cái miệng đầy bọt.
Kỷ Hạ Dương: "Okla! Tôi dậy rồi!"
Lăng Tử Thanh nhanh chóng hỏi: "Tôi đến đón cậu được không?"
Kỷ Hạ Dương gửi meme con chim hả họng hét, bổ sung: "Wa! Anh nhớ tôi đến vậy sao!"
Lăng Tử Thanh:...
Đúng là nhớ, nhưng nhớ đến ác mộng phá tanh bành buổi họp.
Lăng Tử Thanh vừa định căng da đầu đáp ừ, lại nhận tin mới của Kỷ Hạ Dương.
Kỷ Hạ Dương: "Không cần nha, tôi đã tìm được stylist rồi."
Lăng Tử Thanh ngạc nhiên, thoáng liếc đồng hồ.
6:15. Kỷ Hạ Dương kêu stylist chuyên nghiệp từ sớm tinh mơ để đẻ ra tạo hình chân động gì vậy?
Lăng Tử Thanh tưởng tượng cảnh đó, lại nhớ đến bộ cánh hâm dở trong ác mộng.
Anh lại bắt đầu hấp hối, rửa mặt qua loa rồi gọi điện cho Kỷ Hạ Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!