Chương 15: Nghe lén.

Thứ 6, là ngày Kỷ Hạ Dương phải đi gặp sếp của Minh Phong Plaza.

Lịch hẹn vào 10 giờ sáng, địa điểm ở văn phòng của Vi Trình Mân. Hai người không đến công ty mà đi thẳng từ nhà Kỷ Hạ Dương, xông xênh thời gian cho người ham ngủ nướng thêm một lúc.

Nhưng 6 giờ sớm tinh mơ, Kỷ Hạ Dương đã gửi tin nhắn đầy sướt mướt: "Tử Thanh, tôi không ngủ được huhuhu..."

Lúc ấy Lăng Tử Thanh vẫn đang ngơ ngẩn nằm trên giường.

Từ thời ngồi trên ghế nhà trường đến khi đi làm, đồng hồ sinh học luôn đánh thức lúc 6 giờ, anh sẽ tỉnh trước đó vài phút để não khởi động lại, tiện đường chờ báo thức trong điện thoại vang.

Hôm nay chuông còn chưa reo mà Kỷ Hạ Dương đã xổ tin nhắn.

Lăng Tử Thanh bật dậy, nhanh nhẹn phản hồi: "Cậu thức trắng đêm à?"

Kỷ Hạ Dương lập tức gọi sang.

Lăng Tử Thanh nhíu mày, hắng giọng cho giọng nói như bình thường mới bấm nhận: "Alo?"

Kỷ Hạ Dương lại chẳng để ý nhiều đến thế, gào lên với chất giọng khàn khàn: "A! A! A! Tôi chẳng biết mình đã ngủ chưa nữa, cứ nghĩ đến Đại Vi ghét mình như nào, nghĩ một hồi thì 6 giờ mất rồi! Nhanh vãi chưởng!"

Thế cũng là ngủ rồi, chẳng qua bị chập chờn thôi.

Lăng Tử Thanh thở phào, dịu giọng hỏi vấn đề tiếp theo: "Cậu uống rượu à?"

Kỷ Hạ Dương lập tức phản bác: "Tuyệt đối không! Hôm nay có chuyện lớn vậy, sao tôi có thể uống rượu được!"

"Không thì tốt."

"Còn nữa, uống một mình kiểu gì? Tôi có thất tình đâu."

Lăng Tử Thanh nghe câu lảm nhảm ấy, tưởng tượng ra Kỷ Hạ Dương một mình nâng chén tiêu sầu.

Anh phát hiện bản thân nghĩ không ra.

Căn bản mấy hôm nay thấy Kỷ Hạ Dương không say xỉn, cùng lắm là nốc một đống coca với trà sữa thôi.

Kỷ Hạ Dương lèm bèm: "À, làm gì có chuyện dùng men xả hận. Tôi còn chưa có đối tượng mà..."

Lăng Tử Thanh thầm nghĩ, cái này thì liên quan gì đến mình.

Anh chỉ sợ nếu giờ hắn dậy luôn, lát lại ngủ gật, khuyên nhủ: "Cậu nằm thêm một lúc đi, lát tôi sẽ gọi cậu."

Kỷ Hạ Dương im bặt một chốc, thỏ thẻ: "Giờ anh không đến luôn được à?"

"Tôi phải chuẩn bị đã, nửa tiếng nữa tôi qua."

"Yeah! Đợi anh!"

Thậm chí Lăng Tử Thanh còn nghe được tiếng Kỷ Hạ Dương nhảy bình bịch trên giường, nhíu mày.

Xem ra Kỷ Hạ Dương tỉnh luôn rồi.

Anh dặn đối phương thêm mấy câu rồi tắt điện thoại đi rửa mặt, thay quần áo. Lăng Tử Thanh cứ có linh cảm xui rủi sao đó, nhưng không thể phủ nhận được sự thật rằng Kỷ Hạ Dương và đối tác là người quen, hơn nữa tỉ lệ thành công của phi vụ này lên đến 90%, không có gì phải lo lắng, cứ ăn mặc bình thường là được.

Dù ngày thường anh cũng ăn bận rất lịch sự, chẳng ngại bất kỳ trường hợp nào.

Đúng nửa tiếng sau, Lăng Tử Thanh xuất phát, chuẩn bị nổ máy thì nhận tin nhắn thoại của Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương: "Nè nè nè? Anh đi chưa? Không ngoẹo đầu ngủ quên chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!