Lăng Tử Thanh tìm một cửa hàng chuyên đồ anime khá nổi gần công ty.
Anh không biết nhiều về lĩnh vực này, sau khi vào cửa hàng liền bắt đầu tìm kiếm những gì na ná đồ trong phòng của Kỷ Hạ Dương. Nếu thấy thứ nào quen, anh sẽ đọc phần thiệu rất nghiêm túc, còn dùng điện thoại tra cứu tên phim.
Anh không thể hỏi trực tiếp đối phương, lại sợ mua sai, chỉ có thể chậm chạp tìm tòi.
Lăng Tử Thanh tập trung cao độ, hoàn toàn không nhận ra phong cách ăn mặc của mình trái ngược với cửa hàng... Những vị khách khác trông rất thư giãn, còn anh mặc vest công sở, người ta thoải mái shopping, anh nghiêm túc như đang nghiên cứu khoa học.
Nhân viên cửa hàng để ý, đi qua săn sóc hỏi: "Anh có cần tôi giúp không ạ?"
Lăng Tử Thanh mới đọc xong bộ bách khoa toàn thư dài thòng, hơi rối não nên cần sự trợ giúp: "Bộ này có những món merchandise nào được ưa chuộng vậy?"
Lăng Tử Thanh vừa tìm vừa nhớ, liệt kê tận chục bộ.
Nhân viên nhìn danh sách anime, cười tươi rói.
"Anh mua cho cháu ở nhà ạ?"
"..."
Lăng Tử Thanh nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Kỷ Hạ Dương, suýt gật đầu.
Nhưng nói dối là tật xấu.
Anh ngần ngừ một chốc, vẫn thật thà đáp: "Tôi mua cho sếp, tính bày trong văn phòng."
Nụ cười của nhân viên cứng lại: "Ồ, thật ạ?"
Lăng Tử Thanh nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế."
Nhân viên vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp: "Merch của mấy bộ này hầu hết ở khu C ạ, mời theo tôi."
Lăng Tử Thanh đi theo, đánh giá những mô hình lắp ráp nhân viên gợi ý.
Anh nhớ trong phòng của Kỷ Hạ Dương có vài con, lớn bé đủ cả, phong cách dù khác nhau, nhưng tụm chung một chỗ thì rất hợp với tính cách ồn ào, trẻ con của Kỷ Hạ Dương.
"Có mô hình đã ráp thành thành phẩm không?"
"Có ạ. Anh thích mẫu nào ạ?"
Bỏ qua vài mẫu Kỷ Hạ Dương đã có, lại loại tiếp những bộ quá to, không hợp với văn phòng, số lượng còn lại vẫn rất nhiều.
Lăng Tử Thanh hoàn toàn tin tưởng nhân viên, gợi ý mẫu nào là lấy cái đó, không quan tâm giá, cũng chẳng lần lữa.
Đối phương thấy anh rất xông xênh, hỏi thêm: "Anh muốn tham khảo thêm mấy bộ OG không ạ?"
Lăng Tử Thanh vốn định mua đa dạng thể loại, liếc một cái liền bị hấp dẫn: "Đây là game à."
Với mấy cái này anh bắt đầu có chút kiến thức.
Nhân viên đưa sản phẩm ra, vừa vặn đúng trò trưa nay chơi với Kỷ Hạ Dương ở quán mỳ.
Game này cổ lắm rồi, đồ chơi ngoại vi ít mà đơn giản, không có hiệu ứng xịn xò như game hiện đại. Nhưng Lăng Tử Thanh vừa thấy là nổi hứng mua sắm, không cần giới thiệu thêm, đã lấy luôn mô hình nhân vật hôm nay mình chơi.
Anh muốn mua. Không phải vì Kỷ Hạ Dương, mà là cho chính mình.
Hồi bé rất muốn chơi game rồi thảo luận với các bạn. Anh bỏ qua không phải vì không thích, mà do điều kiện gia đình không cho phép được đánh đu.
Cho đến hôm nay, Lăng Tử Thanh mới nhận ra bản thân mình vẫn còn nhớ rõ trò chơi ấy, và đã biến thành chấp niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!